THƠ DÁN TRÊN CỘT ĐÈN
để lãng quên em
anh uống thuốc độc từng đêm
là rượu trắng bia đen là đàn bà thuốc lá
là vòng eo thon là môi thơm suồng sã
là cơn say bất tận dưới cột đèn
anh hóa thành cái cột đèn
nếu cái cột đèn quanh năm chiếu sáng
thì anh đây từng đêm dài như thú hoang trúng đạn
thèm chết trong bóng tối rất cô đơn
thèm một lần ăn lại son thơm
trên môi em chói chan như vệt máu
anh no nê vừa ăn xong cơn bão
cơn bão cuồng điên tàn phá cõi linh hồn
đêm nằm nghe ngựa hí đầu non
như tiễn biệt một người về cõi chết
trong đời người chỉ một lần được chết
tại sao anh phải chịu đựng quá nhiều?
chỉ cần nhìn trong nắng một màu rêu
anh lại nhớ màu áo em ngày nọ
chỉ cần thấy ngọn đèn đường màu đỏ
là trong anh thức dậy một buồn rầu
núm vú nào tròn trĩnh ngọt như dâu
anh từng cắn mê man trong điên dại?
chỉ cần nhìn? cần quái gì nhìn. Nhìn đâu anh cũng thấy
bóng hình em ám ảnh đến vô cùng
gối chăn quen cũng cô độc lạnh lùng
em không buông tha từng đêm xáo trộn
đến với Lãng Quên là hình trình chạy trốn
chạy trốn em trong trí nhớ mệt nhoài
có ai ngờ đang một cũng là hai
em đã trong anh sao anh lại âm thầm thương với nhớ?
dưới cột đèn bần thần nghe sóng vỗ
anh bất ngờ lạnh buốt những câu thơ...
(2004)
< Lùi | Tiếp theo > |
---|