THƠ Tập thơ Lê Minh Quốc - THƠ TÌNH CỦA QUỐC - VÓ NGỰA PHIÊU BỒNG

Lê Minh Quốc - THƠ TÌNH CỦA QUỐC - VÓ NGỰA PHIÊU BỒNG

Mục lục
Lê Minh Quốc - THƠ TÌNH CỦA QUỐC
TỰA
TỰ HỌA
DỰ BÁO THỜI TIẾT ĐƯỜNG NGUYỄN ĐÌNH CHIỂU
THƠ TÌNH THÁNG CHẠP
TRONG TÂM TƯỞNG MỘT NGƯỜI
TẶNG ĐÓA TƯỜNG VI
CHUYỆN TÌNH THỜI ĐẠI
CŨNG KỆ
TIẾNG CƯỜI ĐÃ NHẠT
CHÚC EM NGỦ NGON
LỜI CHÀO BUỔI SÁNG
VÓ NGỰA TÌNH DÀI
HÉO ÚA BAO GIỜ?
ĐÂU RỒI EM XƯA?
LẺ LOI
ANH NẰM VỚI ĐẤT
VẦN ĐIỆU RÃ RỜI
CHIỀU VÀNG NẮNG NGỦ
VÓ NGỰA PHIÊU BỒNG
TIẾNG THẦM
SỰC NHỚ MÌNH ĐANG THỞ
VALENTINE
HƯƠNG CỐM
NGÀY HỒNG TUỔI TÍM
HOANG PHÍ MỘT NGÀY
NHỮNG NGÀY VUI
KẺ KHÁC
THƠ CỦA MỘT NGƯỜI
TÌM TRONG CỎ DẠI
QUÊN TRONG GIẤC NGỦ
BAO GIỜ?
TÌM DƯỚI TRO TÀN
HOAN HÔ XE ĐẠP
CHUYỆN TRÒ CÙNG VÁCH ĐÁ
GIẢN DỊ
NỬA KHUYA CẠO RÂU
NGÀY GIÓ LÊN TRỜI
GIỮA MUÔN TRÙNG GIÓ
MỘT NGÀY
HƯƠNG HUỆ TRẮNG
HOA TRÁI TRONG ĐỜI
ĐỨA TRẺ TRONG ANH
YÊU ĐỜI
CƠM BỤI
BỞI LÀ THƠ
PHƯỢNG TÍM
THÌ PHẢI
TÌNH NHỎ GÓT SEN
MẶT BUỒN
NỐT RUỒI
CON CHỮ RỜI
BUỒN KHÔNG?
GIẤC NGỦ
TÌNH ĐƠN PHƯƠNG
TÌNH VỪA SẮP TẾT
HƯƠNG CỦA HOA
NGÀY ĐẸP NHƯ MƠ
CÚC TRẮNG
GIEO HẠT
VIẾT TẠI MISS SÀI GÒN
TÌNH ÁI NGÀY NGÀY
TỪ TÂM
NGÀY CƯỜI
NGÀY MAI CÒN LẠI MỘT MÌNH TÔI
MƯA TÌNH ÁI
CỎ DẠI
NÓI THẦM
VÔ NGÔN
THẦM HỎI
THƠ DÁN TRÊN CỘT ĐÈN
VỚT MÂY DƯỚI NƯỚC
Tất cả các trang

 

VÓ NGỰA PHIÊU BỒNG

(Tặng Trương Nam Hương)

Đã thương. Yêu. Ghét. Buồn. Và giận dỗi

Đêm rất khuya đạp xe lên Dốc Sỏi

Điếu thuốc lóe lên soi gương mặt em

Những tờ giấy bạc cũ mềm

Nát nhầu như chăn chiếu

Chúng ta thức trắng đêm để rồi cười như mếu

Thèm một tô phở bò

Thèm đưa em vào thơ

Thèm nhét cả bầu trời vào bao tử

Than ôi! Có gì đâu ngoài vài con chữ

Dằn được cơn đói không?

Xe đạp trật sên như vó ngựa hồng

Đưa chúng ta rong ruổi

Đời sinh viên phất phơ theo gió bụi

Chúng ta thả tâm hồn bay lên trên núi

Bằng vần điệu của nhịp bánh xe nghiêng

Bằng củ khoai mì lót dạ lúc nửa đêm

Bằng nằm sấp làm thơ không kịp thở

Đó là thời chúng ta chưa có vợ

Từng khổ đau con mắt quá đa tình

Nhìn vào ngày mai chỉ thấy nắng bình minh

Sáng ngời niềm vui như bài thơ in báo

Học và yêu hồn nhiên như hạt máu

Nghênh ngang rụng xuống cõi mộng mơ

Hương ơi Hương sao lại thấy bụi mờ

Đang xốn xang cay mắt

Làm sao được sống lại thời nghênh ngang ngựa sắt

Để thương. Yêu. Giận dỗi. Ghét. Buồn

Than ôi! Vó ngựa đã phiêu bồng

1995



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com