NGÀY MAI CÒN LẠI MỘT MÌNH TÔI
Không có anh trên cõi đời này nữa đâu. Anh tồn tại như một thể xác không hồn, như cây mai đến mùa xuân thôi nở hoa rực rỡ. Anh sẽ đi lơ ngơ láo ngáo. Bất chấp giữa dòng đời đầy bất trắc điêu ngoa- anh cũng sẽ không tự vệ, không cảnh giác gì đâu. Bất chấp âm mưu của đêm đen kia sẽ xô hàng triệu cơn giông bão xuống đầu. Bất chấp... Vâng, anh bất chấp tất cả - khi cuộc đời này còn có nghĩa gì đâu.
Không có anh trên cõi đời này nữa đâu. Anh làm thơ tình - bằng cách đi vay mượn chất liệu của kẻ khác, để làm niềm khổ đau, nỗi bất hạnh của mình. Anh trở thành một kẻ cùng đinh: Nghèo khó sự mơ mộng. Hà tiện mọi niềm vui. Và cuối cùng anh chỉ còn lại một tâm hồn trống rỗng. Dưới chân anh ngọn cỏ thôi xanh. Trên đầu anh mây cũng thôi xanh. Anh tồn tại như một người sắp chết.
Anh tồn tại như một người đã chết. Ly cà phê đen không còn nguyền rủa mỗi đêm. Trang tiểu thuyết của Dostoievsky chỉ còn lại “Tội ác”. Sự “Trừng phạt” này chẳng cứu rỗi anh đâu. Và tội nghiệp mỗi giấc chiêm bao - không còn vỗ về những cánh bướm, không còn những giọt sương buổi sáng, không còn gì ru anh ngủ hằng đêm. Ngày sẽ ngắn lại. Đêm sẽ dài thêm. Anh nhắm mắt nhưng không hề được ngủ.
Anh sẽ đi giữa thành phố này như một người mất trí. Ở ngã tư ngọn đèn đường màu đỏ anh cũng bước qua. Vực thẳm kia đầy rắn độc và hoa - anh cũng bước qua. Anh bước qua chính cuộc đời anh. Một thể xác xanh xao. Một linh hồn mệt mỏi. Một tiếng chim líu lo cũng xíu giục anh phạm tội.
Đó chính là lúc vắng em, anh vĩnh viễn mất em...
1989
< Lùi | Tiếp theo > |
---|