DỰ BÁO THỜI TIẾT ĐƯỜNG NGUYỄN ĐÌNH CHIỂU
Tôi dự báo cho em được biết
Đêm nay trời sẽ bão giông
Những giọt mưa nhọn hoắt mũi tên
Tôi tìm đâu trú ẩn?
Nhòe nhoẹt trong mưa một người ngớ ngẩn
Tìm vào mắt em lú lẫn đường về
Tìm vào môi em cay đắng đam mê
Tìm vào tóc em mơ hồ dây thòng lọng
Em treo linh hồn tôi giữa ngày lạnh cóng
Ở ngã tư điên đảo ngựa xe
Ở quán cà phê láo nháo bạn bè
Treo cổ tôi mỗi đêm
Bằng dỗi hờn ngỗ ngáo
Em giận. Em yêu như mỗi ngày thay áo
Cơn giận màu vàng của hoa cúc hoa ngâu
Cơn yêu màu rượu vang rực rỡ mối tình đầu
Tội nghiệp tôi bạc nhược
Cứ thì thầm năn nỉ than van
Xin cám ơn con ngựa sắt cà tàng
Rong ruổi theo em chưa hề bỏ cuộc
Chiếc xe đạp như một vần thơ
Chuyên chở tôi đi tỏ tình khó nhọc
Em cứ thản nhiên xây cao tường ngục
Giam tôi một ngày trong âm sắc buồn tênh
Trong ngôn ngữ bập bềnh
Lửng lơ điều cay nghiệt
Em tài hoa như một người làm xiếc
Lúc vui lúc buồn lúc giận lúc thương
Ngúng nguẩy chua ngoa qua mỗi cung đường
Hứa hẹn đổi thay sau lần hò hẹn
Biết toan tính, lo toan, dè sẻn
Biết nhói tim tôi bằng tiếng cười gằn
Biết giẫm hồn tôi qua những bước chân
Thờ ơ và nghiệt ngã
Tôi dự báo thời gian như phép lạ
Sẽ xóa tan niềm yêu dấu ban đầu
Em lắc đầu khi tôi bước theo sau
Đang đuối sức như một người bỏ cuộc
Tình yêu còn dài hay như điếu thuốc
Sắp tàn phai cháy bỏng trên môi?
Em nồng nàn hay lạnh nhạt xa xôi
Làm sao tôi biết được
Tôi dự báo gió Sài Gòn sẽ còn thổi ngược
Về phía tôi
Những tiếng cười
Đau buốt
Hơn thế nữa, có người đang cầm trên tay một tình yêu nhức buốt
Đầy vết gai đâm
Tím bầm
Đêm trở về mất ngủ
Là lúc ấy em ngước lên trời ngắm bầy sao khiêu vũ
Khóc cười theo câu chuyện văn chương
Quên lửng khuya nay có một kẻ trên đường
Trăm nỗi ưu phiền đầy con mắt mõi
Có phải em mong đợi
Sự bất hòa chia rẽ hai ta?
Ngày con tàu vĩnh viễn bỏ sân ga
Là điều em mong ước?
Tôi dự báo gió Sài Gòn sẽ còn thổi ngược
Về phía tôi những cay đắng vì em
Khi tôi thao thức mỗi đêm
Em lại bật cười sung sướng
Tôi dại dột không thể nhìn xa bốn hướng
Em còn yêu hay đang giận vu vơ?
Và tôi như gã khờ
Buồn hơn chiều 30 tết
Tình yêu không mở ra sự sống mà bắt đầu từ cõi chết
Tôi lang thang
Như một chiếc lá vàng
Trên mặt đường khô khốc
Tôi nghẹt thở như kẻ leo ngược dốc
Đừng siết cổ tôi bằng mười ngón tay
Một nụ hôn gầy
Tưởng nhớ
Đừng giận tôi bằng một lời lầm lỡ
Dù cố tình hay nói vu vơ
Tôi mặc cảm từng giờ em ạ...
14.V.1986
< Lùi | Tiếp theo > |
---|