LỜI THƯA,
Tập thơ Tôi chạy theo thơ (NXB Trẻ) in xong và nộp lưu chiểu vào tháng 1.2003. Hình bài là chân dung tác giả chụp thuở lên mười ở Đà Nẳng. Đẹp trai và trong sáng. Nhìn lại mình thuở nhỏ, trong lòng ai lại không dội về một niềm trắc ẩn và xao xuyến?
Trong tập thơ này, tôi trình bày một vài quan niệm về thơ và nghĩ đến một vài chuyện tình.
Sau này, tôi lại viết một suy nghĩ ngắn “Thơ mãi mãi là niềm bí ẩn” - cũng nằm trong mạch cảm hứng đó, nhân trả lời câu hỏi của bạn đọc tập san Áo Trắng.
Nay post lại như tìm gặp một người bạn cũ đã có những chia sẻ về thơ (http://diaoc.tuoitre.vn/Index.aspx?ArticleID=279345&ChannelID=414).
“Làm gì để có một bài thơ hay? Chẳng phải làm gì cả. Tự nó sẽ đến nếu trong sâu thẳm tâm hồn của bạn thúc giục phải viết một cái gì đó. Viết như một sự tự giải thoát trong một tâm trạng đang khốn cùng, không lối thoát. Tôi không nghĩ có thơ hay hoặc dở.
Thơ là tâm trạng của người đó. Ta không thấy hay, nhưng chính họ và người khác (nếu có) cảm nhận hay thì sao? Vì thế, có những câu thơ, những bài thơ với ta tẻ nhạt, nhưng với người khác lại là một niềm chia sẻ.
Thơ trẻ hiện nay có nhiều phá cách? Thì cũng tốt thôi. Tâm trạng họ thế nào thì họ biểu hiện thế ấy, miễn là đừng làm dáng, đừng chạy theo mode thời thượng. Vào một chiều nhạt nắng, nhịp điệu tâm hồn êm ả với nhịp lục bát thì làm sao có thể buộc họ phải phóng túng với thể loại tự do? Ngược lại, lúc tâm trạng rối bời, không định hướng, làm sao có thể bắt họ phải nhịp nhàng, chỉn chu trong vần điệu? Làm thơ có giống như viết tiểu thuyết, viết biên khảo không? Chắc chắn là không. Thơ mãi mãi là một niềm bí ẩn.
Nó đến và đi ngoài tham vọng, sắp xếp của người sáng tác. Thơ không cần đến thói quen. Không cần đến sự khéo tay. Thói quen và sự khéo tay chỉ cần cho những nghề "thủ công mỹ nghệ". Tại sao? Làm sao ai có thể sắp xếp, bố cục được tâm trạng và nguồn cảm hứng của tâm hồn mình để dồn nén trong bài thơ? Thơ không cần phải có "mở đầu", "thân bài" và cuối cùng là "kết luận". Thơ là sự ngẫu hứng trong bất chợt của nhịp điệu tâm hồn lúc ấy, khoảnh khắc ấy.
Nói thì nói thế thôi.
Hành trình thơ ca của một dân tộc ở mỗi thời đại đều có dấu ấn riêng biệt của nó. Nó phải khác trước. Tại sao phải khác? Bởi ngọn gió của thời đại này không giống thế kỷ trước. Thổi qua tâm hồn của con người thời đại computer không là ngọn gió của quan niệm "tấc đất, ngọn rau, ơn chúa" mà là sự va chạm của nhiều nền văn hóa với nhau - chỉ cần một click chuột đã mở ra một thế giới khác - vì thế cách viết, cách thể hiện cũng phải khác trước. Khác như thế nào thì phải là cảm xúc của chính mình qui định, chứ không phải hùa theo đám đông.
Thế nào là thơ hay hoặc thơ dở? Tôi tin vào sự sàng lọc của thời gian, chứ không tin vào những lời nhận xét, đánh giá của các nhà phê bình, nghiên cứu văn học về thơ. Bởi hiện nay có quá nhiều trang viết tung hô, lăng-xê ngoài mục đích văn chương; hoặc chỉ căn cứ vào sự "tân kỳ” của văn bản.
Tôi không quan niệm thơ hiện đại thì hình thức phải thế này, phải thế kia. Một chiếc áo dài "hai phần gió thổi một phần mây" vẫn hấp dẫn như chiếc áo pull hở rốn đấy thôi. Tính hiện đại của bài thơ nằm ở tư tưởng của nó. Và cách thể hiện? Tất nhiên là quan trọng, nhưng vẫn không phải là yếu tố quan trọng nhất. Một bài thơ lục bát, tứ tuyệt... nếu gánh vác được tâm tư, tình cảm của thời đại nhà thơ đang sống vẫn thuyết phục hơn cách viết "tân kỳ” nhưng chỉ là sự lảm nhảm vô nghĩa, vô hồn.
Anh thích nhất bài thơ nào? Hỏi như thế nào khác gì trong những nhan sắc đã bước qua đời mình, ai là người để lại dấu ấn sâu đậm nhất? Dù sâu đậm hay không thì nhan sắc ấy đã từng gắn bó với một phần máu thịt của đời sống của chính mình. Làm sao có thể lãng quên hoặc cố tình chối bỏ?
Yếu tố may mắn có cần cho một tác phẩm văn chương, một nhà văn? Tất nhiên là cần, nhưng chỉ nhất thời. Nội lực của chính người sáng tác mới là điều quyết định lâu dài khi họ đánh đu trên hành trình bể dâu của trò chơi chữ nghĩa. Cái trò chơi này nhiều bất trắc, nhưng cũng có ma lực hấp dẫn lạ thường. Nó hấp dẫn bởi ta đến với nó vì bất cứ một lý do gì, dù ngoài văn chương hoặc "sống chết" vì văn chương thì cũng có thể đến cuối đời vẫn không là gì cả. Nhìn lại thấy trên bàn tay vẫn trống trơn, chỉ thấy ngọn gió hư vô đi qua.
Không có gì. Nhưng ngược lại, có người chỉ bước qua như một kẻ lãng du nhưng lại gặt hái được lắm thứ mà bao kẻ cần cù, lao lực "đóng cửa phòng văn hì hục viết" vẫn không thể... Có người ra biển chỉ một lần nhưng vớ được một mẻ cá tươi roi rói, có kẻ lao ra trùng khơi trùng trùng gió vỗ, thậm chí đắm thuyền nhưng rồi chỉ đem về một mớ cá nhép.
Nhưng đừng vui và cũng đừng buồn.
Khi chơi, nếu không tính toán, không sắp xếp, không mưu cầu một lợi lộc gì thì mới là chơi. Mà văn chương là gì? Là trò chơi của lũ con trẻ. Cao Bá Quát đã nói thế. Nghĩ như thế để thấy nhẹ lòng trong cuộc chơi khốc liệt này.
Tôi không tin vào yếu tố may mắn, nhưng tôi tin vào thời điểm ra đời của một tác phẩm. Phải có một "điểm rơi" đúng thời điểm. Nếu kiệt tác vàng ròng Truyện Kiều, vì một lý do gì đó nay mới công bố thì liệu nó có tạo ra một hiệu sóng ngầm khủng khiếp từ thế kỷ trước sang thế kỷ này và mãi đến ngàn sau?
Giấy vắn tình dài. Câu nói này rất cũ, nhưng không lỗi thời. Xin tạm dừng bút tại đây”.
LÊ MINH QUỐC
1.5.2012
THAY LỜI TỰA
1.
đóng cửa lại viết
cánh rừng dòng sông con suối hiện lên trang bản thảo
nhân vật đi đứng nằm ngồi lao nhao láo nháo
rồi cũng hết đời văn
rồi cũng vào mùa xuân
rồi cũng xanh lộc biếc
chẳng lẽ đợi đến lúc tóc bạc rồi mới tiếc
thời gian đã qua?
tôi nào dám dậy sau tiếng gà
rạng sáng đã lao vào bàn viết
gió thổi ngoài sân
chim reo mùa tết
nhắm mắt bịt tai quên hết
viết rồi lại viết
uống cà phê cầm hơi
trán toát mồ hôi
viết
cảm hứng gì cái nghề keo kiệt
lấy chữ đổi ra tiền
tiền tiêu rồi cũng hết
lấy chữ đổi ra danh
danh phai dần không còn dấu vết
một ngày kia tôi chết
còn để lại gì không?
đừng nản lòng
2.
đời sống nhà văn như Ngu Công dời núi
có dời được đâu sức đã kiệt rồi
núi sừng sững
văn chương là thứ đồ chơi con trẻ
những muốn lưu danh mà giương cung bắn sẻ
mũi tên bay ngoài cõi vô cùng
sẻ vẫn thản nhiên hồn nhiên tiếng hót
nào hay biết gì đâu
những muốn lao vào bể dâu
làm nên sáng tạo
những chỉ nhặt được vài trang văn lơ láo
lượm được vài bài báo
kiếm ăn
tôi ngồi vào bàn với hăm hở của kẻ đi săn
nòng súng giương lên tay siết cò tiếng nổ
đạn trúng con cheo
tưởng giết được hổ
đạn trúng con mèo
tưởng giết được thỏ
huênh hoang
ngoài cửa nắng xuân đi ngang
cắm cúi viết nên tôi chẳng biết
mơn trớn thiên nhiên ngọn gió thu vàng
tôi chẳng hay
chao ôi cái nghề chết tiệt
đi săn không được gì mà cầm súng mỏi tay
3.
lặn dưới đáy đại dương tìm ngọc trai
ngọc đây rồi nhiều quá
tôi nhặt đầy hai tay
nhặt nữa
dù đang mệt lã
dù sắp ngã
nghẹt thở
dưới biển sâu
nhặt nữa
nhặt nữa
nhặt nữa
thời gian gọi tôi lên vì đời sắp đóng cửa
ngoi đầu lên
thấy trên tay chỉ toàn sỏi đá
4.
với tâm thế của một người nông dân vất vả
một nắng hai sương
tôi bước vào văn chương
cắm mặt xuống trang viết
lấy tâm trạng nối mạng với internet
cày ra thơ
ù ù bên tai ngọn gió hư vô
thổi nhòe nét chữ
thở hụt hơi
suối cạn nguồn rồi mà con cá vẫn bơi
bơi quái gì chỉ giẫy đành đạch
giống như tôi viết lách
cảm hứng mòn rồi
khô kiệt cả mồ hôi
đừng nản lòng
hạt đã gieo trên mái ngói
mai kia mùa vàng reo phơi phới
hạt đã gieo trên núi
mai kia sẽ tượng hình dòng sông
hạt đã gieo trong lòng
sẽ hiện lên con chữ
như sống như ăn một ngày hít thở
5.
một chuyến viễn du ra biển cả
giong buồm lên đối mặt với đại dương
ra khơi...
26.IX.1997- 6.I.2002
TÔI CHẠY THEO THƠ
Mở mắt ra là chạy
Đuổi rượt theo thời gian
Phố đông không dừng lại
Đường quy hoạch trống trải
Ngõ giải tỏa bể dâu
Thèm danh vọng bên trái
Khệ nệ đặt trên đầu
Mê tiền tài bên phải
Khiến tâm hồn buốt đau
Thế là co chân chạy
Ôi mênh mông trang giấy
Chạy hoài muốn hụt hơi
Đã cạn tuổi ba mươi
Sao vẫn chưa được nghỉ ?
Tôi chạy lên Ngũ hành
Chỉ gặp toàn máy móc
Computer vận hành
Âm dương nhân thiên địa
Thủy hỏa thổ mộc kim
Đành chạy về bát quái
Gặp tiền kiếp lãng quên
Kiền ly khôn tốn khảm
Cấn chấn đoài đứng yên
Vậy tại sao lại chạy
Như nửa tỉnh nửa điên ?
Chạy về internet
Trắng toát đến vô biên
Mồ hôi ròng ròng chảy
Mặt trời xám nám đen
Không chạy theo đường quen
Tôi gặp tôi sững lại
Bóng in trên vách tường
Chợt hiện ra biến mất
Những thơ thẩn văn chương
Chạy hoài với hư không
Biết bao giờ tới đích ?
Người cõi âm bịt mắt
Tôi chạy theo lối nào ?
Chúi đầu xuống dòng sâu
Biển bây giờ bốc cháy
Nước chảy ngược trời cao
Lúc này tôi mới thấy
Càn khôn đã lật nhào
Chạy trên nguồn cảm hứng
Là chạy về nơi đâu ?
Chỉ riêng trong lồng ngực
Vớ vẩn thơ dày vò
Đành chạy vào tiềm thức
Nghe gà gáy ó o
Làm sao tôi lẫn trốn
Trước trang giấy hư vô ?
9.XI.1995- 20.V.2001
NGHĨ VỀ THƠ
sẽ có một ngày người đàn bà đến vỗ vai chàng và nói:
“ta cần ân ái với mi để sinh một đứa con”
lúc ấy chàng nhìn về phía hoàng hôn
mỉm cười với dòng sông
soi mặt vào bóng nước
tuổi mười bảy với đam mê chưa hề được biết trước
chàng rơi xuống vực sâu
những hẹn hò như lướt sóng ra khơi
giông bão dìm chàng xuống chín tầng địa ngục
đang hồn nhiên như thiên thần chàng hóa ra trần tục
giữa cõi người
kiêu hãnh thay một đóa hoa tươi
trên thân thể chàng người đàn bà đã hái
sẽ có một ngày ngồi nhớ tuổi mười bảy
chàng thấy mọi con đường bốc cháy
lúc hoàng hôn
“ta thèm ân ái với mi để sinh một đứa con”
chàng rùng mình đâm đầu vào canh bạc
là những suối sông mênh mông như sa mạc
dẫn chàng ra khơi
chàng lú lẫn tham dự một trò chơi
không bắt đầu và không kết thúc
11.V.1995
THƯ GỬI NÀNG THƠ
Đêm bình yên nàng thơ đi nhậu ở đâu mà không thấy về nhảy múa dưới ngòi bút của tôi? Nàng ạ! Lúc này không gian ngon lành để sáng tác thơ này nhé gió nhẹ trăng trong thời gian bềnh bồng nhàn rỗi. Nàng mau về đêm sắp khuya và trời sắp tối. Tôi đang hứng nghĩa là tôi muốn mình phạm tội.
Thi sĩ phạm tội ngay từ trang giấy mới. Hắn tái phạm nhiều lần. Mỗi lần viết xong bài thơ thì lòng rỗng không muốn ăn năn và xin được cứu rỗi. Hắn kiệt khô thân xác như một kẻ không hồn. Hắn thấy mình vừa chạm được hoàng hôn... Chỉ có thơ là gia tài lớn nhất.
Rồi hắn chợt ngộ ra bài thơ hôm qua chỉ là cái xác. Linh hồn đang phiêu dạt ở nơi nào? Hắn tìm kiếm không ra rồi đau đớn chúi đầu vào tờ giấy trắng suốt bốn mùa xuân hạ thu đông ngày mưa đêm nắng. Hùng hục làm thơ như đập đá dời non. Gieo chữ này thấy ngon. Ừ ngon! Nhưng đọc lại thì thấy không ngon. Hắn điên tiết xóa đi rồi viết lại. Làm sao tát hết biển đông hỡi con người ngây dại?
Thi sĩ ơi! Mày phạm tội nữa rồi!
Đêm nay tôi thất vọng bởi tôi. Tôi gọi nàng thơ bơ phờ lờ đờ như một ngôi sao rớt ra ngoài vũ trụ.
1997
TỪ ĐÂU ĐẾN
Chẳng ai có thể biết
Thơ anh đến từ đâu
Ngoài con sông dòng suối
Ngoài hồn lau bãi dâu
Ngoài chân mây xa tít
Ngoài nắng phai lưng đèo
Ngoài giấc mơ anh gặp
Ngoài ngọn gió đang reo
Cũng giống như giọng nói
Khiến anh giật thót người
Là khi em bước tới
Mãi mãi tuổi hai mươi
Đừng đưa anh lên trời
Không có em nơi đó
Dưới mặt đất rong chơi
Anh tồn tại như cỏ
Thơ hữu hình như gió
Đi đến đâu về đâu
Không một ai biết rõ
Ngoài mầm lá xanh non
Ngoài những đêm mất ngủ
Ngoài mắt biếc môi ngon
Cũng giống như em đến
Trong giây phút tình cờ
Anh giật mình trẻ lại
Ú ớ mớ ra thơ...
2001
CA NGỢI ĐỒNG TIỀN
Những đồng tiền lương thiện
Đều ứa ra mồ hôi
Như phập phồng hơi thở
Với ước vọng sinh sôi
Tôi nhặt từ mây trắng
Một câu thơ tuyệt vời
Đổi ra tiền để sống
Cho đến hết một đời
Tìm trong tâm tưởng tôi
Những câu văn tươi rói
Vác ra bán chợ đời
Đem về đồng tiền mới
Đó là điều tôi nói
Cần mẫn lẫn cần lao
Ai hay mồ hôi chảy
Trong đồng bạc nát nhầu ?
Chỉ đồng tiền bất chính
Ai cầm cũng lo âu
Mùi vị tanh như máu
Chẳng bao giờ bền lâu
Tôi nhận tiền nhuận bút
Thấp thoáng một niềm vui
Cầm trên tay thấy nặng
Dù số lượng nhỏ nhoi
2001
CHUYỆN NGHỀ
Lóc cóc tay gõ lóc xóc
Từng trang rồi lại từng trang
Nhân vật đứng nằm lỏng chỏng
Khóc cười ỏe ọe tình tang
Loàng xoàng uống cà phê đắng
Từng giọt chểnh vểnh cầm tay
Máu đỏ thành đen loẹt quẹt
Vì uống suốt tháng quanh năm
Lóc chóc chữ đi mệt nhọc
Khói thuốc bay ám trần nhà
Nhện chạy loạng choạng ngộ độc
Huống gì lá phổi của ta
Lóc cóc chữ vàng chữ ngọc
Lao lực... ngày mai lên hương
Vắt kiệt tâm hồn loẹt xoẹt
Nào ngờ chữ ốm giơ xương
Hùng hục như ngựa leo dốc
Lên trang ọp ẹp xuống dòng
Lóc ngóc như tay đô vật
Mồ hôi túa chảy ròng ròng
Công việc một đời đơn độc
Chẳng bao giờ dám nghĩ ngơi
Nhân vật lủng lẳng lăn lóc
Đuổi theo cũng muốn hụt hơi
Tay lóc ngóc gõ lọc xọc
Một tảng đá ngồi trước bàn
Vận dụng nội lực lên dốc
Chẳng bao giờ chịu đầu hàng
Nhoay nhoáy đêm ngày xoèn xoẹt
Chữ ơi ốm béo ngắn dài
Văn chương cái nghề cực nhọc
Tự nguyện làm tù khổ sai
9.IX.1997
NGHỀ VĂN
võ đài mênh mông như trang giấy
không thua và thắng
không có ai ngoài tôi
khán giả ngủ lâu rồi
không những tiếng vỗ tay
không một lời dè bỉu
chỉ có riêng tôi và tôi chế giễu
chính tôi
thách đấu với bóng mây trôi
gió thổi mây bay thăng trầm biến hóa
thách đấu với kẻ mặt lạ
lúc soi gương lại nhận ra tôi
thách đấu với mưa rơi
tôi ngập lụt một ngày cô độc
thách đấu với nắng mai
tôi xế bóng cuối ngày bóng tối
thách đấu với ai?
không có ai thì làm sao từ chối
chính tôi
trận cuối cùng trên đôi bờ sinh tử
lần đầu tiên những con chữ dàn binh bố trận
ngày sắp phai đêm đã về thời vận
cũng đỏ đen xồng xộc đuổi phía sau
tôi vội múa đao
rồi lộn nhào
từng con chữ knock-out trên trang giấy
tôi chiến thắng cũng chính tôi chiến bại
dù khôn ngoan vẫn là khờ dại
trơ trọi một mình gặm nhấm buồn vui
25.VII.1998
THI PHÁP
một đêm nằm bên người phụ nữ lạ
lòng chợt nhiên nhớ nhà
nhớ tung tăng trong hồ đùa bơi những cá
trước hiên nhà ấm áp cúc vàng hoa
tôi cảm giác như mình đã đi xa
không sao được quay về chốn cũ
chung quanh tôi một người phụ nữ
xa lạ đến ngượng ngùng
làm sao tôi có thể nằm chung
chuyện trò bằng ngôn ngữ mới?
suy nghĩ cũ đã thành quen thói
làm sao tôi có thể vượt qua?
người đàn bà lạ lẫm đến hôm qua
dẫn tôi vào mê cung siêu thực
lập thể tượng trưng đè lên giữa ngực
làm sao thở hỡi tôi?
nằm bên người cong cớn mắt môi
tràn đầy sức sống
tôi chợt nhớ nhà nhưng không còn hy vọng
quay trở về
xa rời dòng sông cổ điển thuở đam mê
đành chấp nhận nằm bên thi pháp khác
dẫu vẫn nhớ tình xưa hiền lành câu lục bát
bốn ngàn năm nặng nghĩa phu thê
có tứ tuyệt lê thê
có bát cú sồ sề
có ngày thất ngôn có đêm song thất
đã từng vỗ về nhau
bây giờ ngoại tình với người phụ nữ lạ
chợt nhớ nhà
đêm rất dài là đêm sẽ đi qua...
12.IX.1997
NGỒI NHÌN MÂY TRẮNG
trang giấy mỏng manh như mây trời
có sức nặng ngàn tấn
đè giữa ngực tôi
ngôi sao băng qua vòm trời
tôi vẫn ngồi cắn bút
làm sao thở?
làm sao ăn?
trang giấy trắng như tờ giấy nợ
luôn nhắc nhở
sao không viết gì?
thời gian dài mệt mỏi chân đi
tôi muốn chạy nước rút
tôi thèm bay vụt
lên trời
trang giấy trắng mênh mông trước chỗ tôi ngồi
như sa mạc
làm sao vượt qua được?
bao nhiêu người đi trước
sống như kẻ vô danh
cát bụi ngàn năm lấp kín
chẳng một ai nhớ đến tuổi tên
trang giấy trắng như đỉnh núi gập ghềnh
như thác lũ chênh vênh vực thẳm
tôi vẫn ngồi im lặng
nhìn mây bay phiêu lãng giữa đời mình
6.X.1998
SÂN KHẤU
Từng hàng ghế trống
Không một ai ngồi
Căn phòng quá rộng
Ai chở che tôi?
Lỡ lên sân khấu
Phải đọc thơ chơi
Từng dòng từng chữ
Đuổi muốn hụt hơi
Khua môi múa mép
Tôi đọc thơ tôi
Đâu rồi người đẹp
Vỗ tay liên hồi?
Tôi nghe chí chát
Như tiếng đập ruồi
Ngọn đèn méo xệch
Ghế không ai ngồi
Sao tôi cứ đọc
Thơ bật khỏi môi
Lưỡi khô nước bọt
Tôi mệt lả trôi
Tôi quên bước xuống
Màn hạ lâu rồi
Bỗng nghe bis bis
Réo gọi tên tôi
29.IV.1996
CHỊU CHƠI
Mỗi ngày miệt mài gõ máy chữ
Chẳng biết ngoài kia gió đã lên
Chẳng hay đêm xuống vầng trăng mọc
Hương cúc tương tư ướt đẫm thềm
Tôi ngồi ngớ ngẩn ngao ngán ngó
Chữ chạy chán chường chẳng chịu chơi
Văn chương chổng chểnh trên trang giấy
Mê hoặc tôi theo hết một đời
Mỗi ngày dẫn nhau ngồi vào ghế
Tôi bắt buột tôi gõ liền tay
A, B, C, D... Từng chữ cái
Xếp lại thành văn ngắn lẫn dài
Chẳng hay thế giới đang hội nhập
Hoặc sắp hòa tan vũ trụ này?
Chọn chữ cõi còm câu cú cũng
Phơi bày gan ruột mỏi hai tay
Chán chường cũng cố chung chạ chữ
Chia chác chồng chềnh chấp chứa chung
Tôi viết ngàn sau ai còn nhớ
Câu thơ hun hút giữa vô cùng?
21.X.1998
CHỌN CHỮ
lúc làm thơ cần tỉnh như sáo
chọn chữ nhọc nhằn cũng đổ mồ hôi
chọn chữ này thay chữ kia chọn mãi
không một phút lơ tơ mơ
chọn chữ cho thơ
như dựng vợ gả chồng
chọn giống chọn giòng
suy đi tính lại
có khác nào so đo thắng bại
trước mỗi quân cờ
chọn chữ này thì sẽ ra thơ
chọn chữ kia hóa thành vè vớ vẩn
sáng sắp bão giông thì chọn ngay chiều nắng
đêm đã xuân xanh lại chọn thu vàng
chọn chữ cho thơ như trước chốn sa tràng
phải biết cách dàn binh bố trận
chiến thuật nghi binh, chọc thẳng, vu hồi
lợi dụng ngôi sao lẫn bóng trăng soi
để đánh thắng
đến với thơ bằng con đường ngắn
có khi phải đi vòng
trên bàn cờ con tốt muốn qua sông
tướng sĩ tượng phải tung hoành đi trước
xe pháo mã nhiều khi đi ngược
mới chạm đến hư vô
chữ của thơ muôn thuở vẫn mơ hồ
chọn rồi lại xóa
chợt ngoảnh lại thấy thời gian biến hóa
ròng ròng mồ hôi
thần xác rã rời
chọn chữ chưa xong mà sắp hết một đời...
14.VII.2000
TÌM GIỮA TRANG THƠ
như thằng hề trong rạp xiếc bình dân
tôi đi qua trần gian
bằng cử động của người máy
không nói không ăn không nhìn không thấy
chỉ sợ mùi hương kia nhẫn nại
cứ bám riết lấy mình
từng đêm quay về trang giấy trắng tinh
hình của tôi mới nhập vào chiếc bóng
hình bóng nhà thơ chao ơi bé bỏng
ngu ngơ sao trước dâu biển luân hồi
tôi quét sân nhặt lại bóng trăng soi
gìn giữ tiếng chim reo gieo mơ hồ trên trái đất
tìm kiếm lại thời gian đã mất
cho đỡ buồn
trên đỉnh trời một ngôi sao lạnh run
là tôi đó có ai chia hạnh phúc?
đã xa lắc tình yêu lần thứ nhất
môi hết đắm say khi gọi lá sang mùa
ngay lúc trời đang đổ cơn mưa
tôi cứ đi mê mải
thả niềm vui trong giấc mơ
đêm ấy tôi tìm được giữa trang thơ
giọt nước mắt
lặng lẽ rơi xuống đất
mọc lên tình yêu vĩnh cửu của một ngày
19.VII.2000
ĐỪNG TƯỞNG BỞ
(Tặng Đoàn Vị Thượng)
năm 16 tuổi, tôi ước mơ được dự bữa tiệc của thần linh
những trang thơ lấp lánh ánh bình minh
con chữ va chạm vào nhau reo vang như tiếng ngọc
từng dòng văn tạo nên gấm vóc
nâng đỡ tâm hồn tôi bay đến cõi địa đàng
con chữ quý như vàng
tỏa ánh sáng dìu chân tôi bước tới
30 năm sau cõi thần linh có tôi bước tới
cùng ngồi dự tiệc
cũng là lần đầu tiên tôi biết
trong menu không chỉ có thơ
còn có cả tị hiềm đã nồng men đố kỵ
rượu phản trắc khai vị
mời nhau
những trò này có lạ gì đâu
tốt hơn hết tôi nhủ tôi cút xéo
quay về quê nhà với bữa cơm rau héo
vẫn ngon lành
đừng viễn mơ tơ tưởng với trời xanh
hai chân tôi đạp đất
cần lao trên trang viết
yêu đời
20.II.2001
CON CÓC
Chọn bài thơ hay nhất
Của thi ca Việt Nam
Tôi chọn bài con cóc
Ngàn năm ngồi trong hang
Chỉ con cóc cả gan
Nhảy ra rồi ngồi đó
Trong cái cõi càn khôn
Điềm nhiên giương mắt ngó
Thấp lè tè ngọn cỏ
Cũng che khuất cóc mà
Nhưng nghiến răng là lúc
Lay chuyển cả sơn hà
Năng lượng của thi ca
Phải biết giấu ngòi nổ
Như con cóc nhảy ra
Là đất trời hội ngộ
Núi cùng sông đổi chỗ
Âm với dương dời ngôi
Sáng tạo đến tuyệt lộ
Là khát vọng của tôi
3.VII.2000
CẢM HỨNG SÔNG THƠ
Sông nào cũng là sông
Chảy vào thơ suồng sã
Sao Nguyễn Du dạy Kiều
Không trầm mình sông Mã
Hoặc nhảy xuống sông Thương
Hay vì luật nhân quả
Xô nàng ngã Tiền Đường?
Đêm đạn gầm chiến trường
Méo đất trời xộc xệch
Lửa xoèn xoẹt Mê Công
Nòng súng đang xoen xoét
Đạn cháy hình cầu vồng
Hữu hình như cái chết
Tôi làm thơ trong hầm
Nhưng làm sao hiểu hết
Bí mật của dòng sông
Máu tiền nhân đổ xuống
Dựng lên con sông Hồng
Những tiết trinh hội tụ
Biến hóa thành sông Hương
Giọt mồ hôi nhẫn nại
Tượng hình con sông Hàn
Giọt lệ Kiều đọng lại
Nhiều hơn nước Tiền Đường
Tôi chờ sông cạn nước
Lao xuống cũng vẫy vùng
Tuyên bố đang lội ngược
Trong bão táp của sông
Nghe những lời hài hước
Thử hỏi tội nghiệp không?
Tôi, nhà thơ cà chớn
Tìm vui trong đám đông
Không dám ra sông rộng
Mơ chết trên môi hồng
Thôi thì, thôi thì vậy
Sông nào cũng là sông
Tôi đi trên mặt nước
Sông có cũng như không
9.X.1995
SỰ TÍCH CỦA THƠ
nàng khỏa thân và lao xuống biển
con sóng xanh bủa vây lấy nàng
bằng những tiếng động tục tằn và cuồng nhiệt
cuốn ra khơi
khi nàng sải cánh tay bơi
biển bắt đầu biết hát
cát bắt đầu biết thở
gió bắt đầu biết nghe
thiên nhiên lần đầu mắc cỡ
mở mắt nhìn nàng bằng cái nhìn phàm tục
chàng ném con mắt của chàng vào ngay giữa ngực
của nàng
nàng rú lên cười
sóng gào lên cười
bọt biển tung hô trắng xóa
chàng tìm kiếm một cái gì rất lạ
trong thân thể nàng
nhưng bất lực
sóng biển bắt đầu rạo rực
siết chặt lấy nàng
bằng tiếng kêu hân hoan
từ ngút ngàn trùng dương
sóng vỗ
chàng đớn đau nghẹt thở
ngã xuống giữa trời xanh
hóa thành con dã tràng
chui sâu vào trong cát
vũ khí chiếm đoạt lại nàng
chỉ bằng tiếng hát
rơi giữa hư không...
1992
LÀM VIỆC THIỆN
(Tặng Nguyễn Thái Dương)
có một đêm lòng vui như mở hội
ngôi sao rơi vào mắt em
tan thành giọt lệ trong trẻo
và lăn trên môi tôi
thơm hơn hương hoa hồng
tôi bỗng thấy mình như mây khói thong dong
sâu thẳm tâm linh muốn làm việc thiện
hồn nhiên như trẻ thơ
chẳng kèn cựa so đo tính toán
làm sao so đo với nụ cười trong sáng
trong đôi mắt em?
làm sao tính toán với ngôi sao đêm
trên tóc em?
đêm vui như mở hội
tâm hồn tẩy sạch mọi nghi ngờ
đó là lúc tôi làm việc thiện
bằng cách ngồi đọc thơ...
20.VIII.2001
TỰ TRÁCH
Vớ được câu thơ hay
Ngâm suốt ngày không chán
Dù ai đổi nghìn vàng
Không dại gì đem bán
Chuyện xưa nghe cũng nản
Như sống cõi bồng lai
Suốt ngày vò võ trán
Mong tìm được thơ hay
Thơ hay ai còn đọc?
Chứ huống gì thơ tồi
Chuyện văn chương chữ nghĩa
Như nước cuốn mây trôi
Tôi ước cho riêng tôi
Có nghìn vàng nghìn bạc
Thì bao nhiêu bài thơ
Cũng ném vào sọt rác
Nghĩ lại thấy mình bạc
Từng được thơ cưu mang
Trong những ngày khốn khó
Sao đem đổi nghìn vàng?
Trong cái vòng lẩn quẩn
Của số phận dã tràng
Đêm ngày hùng hục viết
Tiếc phí phạm thời gian
27.VI. 2000
BIẾT ĐẾN BAO GIỜ
Lên xe. Nổ máy. Rồ ga
Sao vượt qua được ta bà âm dương
Bánh xe dằn vặt mặt đường
Linh hồn thấp thỏm thất thường lo âu
Rú ga. Xe chạy. Về đâu?
Mặt đường toang hoác nát nhầu mặt tôi
Vật vờ như cá đang trôi
Ồ trên đại lộ mày bơi hướng nào?
Hướng A cây đã ngã nhào
Hướng Ă dị nghị bị rào bốn bên
Hướng  bầm dập gập ghềnh
Hướng nào vọng lại vang rền tiếng thơ?
Hướng tôi ngầy ngật ngất ngơ
Rú ga nghễnh ngãng vu vơ chạy hoài
Trái tim lạnh cóng sóng soài
Bật ra khỏi ngực rớt vào hư không
Một ngày lơ láo lông nhông
Xác thân làm biếng viển vông thời giờ
Tôi đi tìm kiếm nàng thơ
Bây giờ biết đến bao giờ gặp em?
11.IX.1996
THƠ TRONG ĐỜI
Nhà thơ đi làm quảng cáo
Tâm hồn dọn sạch mộng mơ
Thực dụng so đo tính toán
Chi li kẻ tóc chân tơ
Chính xác từng cen-ti-mét
Này trang ruột, nọ trang bìa
Hoa hồng phần trăm tính đủ
Cộng trừ rồi lại nhân chia
Những tưởng phen này trúng đậm
Nhưng đời nhiều chuyện bất ngờ
Tay tổng giám đốc hào phóng
Chiêu đãi bữa tiệc toàn…thơ !
Nhà thơ nghe thơ ngán ngẩm
Trong đầu chỉ mơ đến tiền
Ký được dăm kỳ quảng cáo
Vợ con sẽ sướng như điên
Này tiền thơm như áo đẹp
Con thơ lụa mới đến trường
Này tiền vợ đi giữa chợ
Nụ cười cũng bớt phong sương
Nhưng đời oái oăm đến lạ
Tổng giám đốc giữa đời thường
Xem tiền chỉ như cỏ rác
Chỉ toàn nói chuyện văn chương !
Nhà thơ đi làm quảng cáo
Tâm hồn ngộ độc vì thơ
Quay về nhìn lên trang báo
Đêm ấy ngủ không nằm mơ…
1998
THƠ TRONG THƠ
Thơ như cây kim nhỏ
Ghim hoài giữa ngực tôi
Trong lặng yên sâu thẳm
Một vết xước nhỏ nhoi
Tàn tiệc vui lại nhớ
Không thơ cạnh chỗ ngồi
Đường xa hun hút gió
Giấc mơ đầy mưa rơi
Đi trong nắng sớm mai
Giữa dòng tin thời sự
Chợt thơ lại quay về
Chập chờn từng con chữ
Chim chóc reo tình tự
Từng đôi lứa hẹn hò
Chờ vỗ về thơ nhé
Những vần điệu thơm tho
Suốt một ngày hít thở
Vẫn đau nhói không thôi
Những bài thơ tôi viết
Dành riêng cho một người
Không một ai được biết
Ngoài giọt máu đỏ tươi
X.2001
THI SĨ
hái những bông hoa trên trời
ăn cho đỡ đói
đi tìm dòng trong sạch trong mỗi giấc mơ
uống cho đỡ khát
trên đường anh đi không có bạn đồng hành
anh đối thoại cùng anh
như một kẻ lú lẫn
không thấy hạt bụi trong mắt mình
nhưng nhìn rõ bông hoa trên đỉnh núi
thấy nhịp đập trong nỗi đau kẻ khác
đang lan truyền sang anh
mơ về cánh đồng lúa ngọt lành
khi lang thang trên sa mạc
cổ họng cháy khát
dù úp mặt xuống dòng sông
anh đi tìm những gì trên trái đất?
là đi tìm tiền kiếp
của chính anh
thi sĩ hồn nhiên như một đứa trẻ ranh
mỗi một ngày chờ đợi bình minh
để tiếp tục treo giấc mơ trong trẻo
ngay giữa trái tim
anh dằn vặt một điều đã quên
lại quên đi những điều cần phải nhớ
anh tự nhủ phải thở
bằng hơi thở chính anh
22.VI.2002
NÀNG THƠ THẾ KỶ XXI
Không phải người con gái áo lụa Hà Đông
Nền nã áo the rụt rè guốc mộc
Hương bồ kết tự tình mái tóc
Nón quai thao đứng dựa cội trúc đào
Dạ tiệc ồn ào không kịp ngắm trăng sao
Điện thoại cầm tay bất ngờ nghẽn mạch
Con đường thơ phải phóng xe luồn lách
Áo pull em bó sát mộng xuân thì
Tha thướt trên vai một mái tóc thề
Đã nhẹ dạ trước lời mời nhan sắc
Em thể nghiệm bao nhiêu là hóa chất
Tóc mới đỏ rượu vang nay đã hoe vàng
Tôi nhìn nàng thơ đôi lúc cũng hoang mang
Chẳng lẽ quần jeans và môi son đỏng đảnh?
Đâu cô Tấm bốn ngàn năm rất thánh
Đi trong thơ thon thả nhịp đồng dao?
Xa lộ thông tin nàng đã bước chân vào
Những Website mở ra chân trời lạ
Đâu tuyết nguyệt trăng hoa bên vòm lá
Nón nghiêng che khép nép sợi tơ hồng?
Nàng thơ bây giờ đã đến chốn chợ đông
Vẫn hấp dẫn những tâm hồn thơ thẩn
Vẫn tôi lơ mơ thất tình và lận đận
Vội vã theo em đang sải bước qua đường...
21.II.2001
HÔN THƠ MỘT CHÚT
giết thời gian như giết một bài thơ
lối em về ngũ ngôn hay tứ tuyệt
vòm cây xanh biếc
chim chóc hót vu vơ rất mất thời giờ
chợt nhớ thơ da diết
nằm dài trên giường đọc tiểu thuyết
đi giữa những những câu văn
nước đang chảy xiết
lên thác xuống ghềnh
giết thời gian là giết sự lãng quên
đầu óc đỡ mụ mẫm
linh hồn tôi ngớ ngẩn
ướt nhòe nhoẹt mưa
bây giờ thơ đã về chưa
thời gian tôi giết đã vừa một đêm
ngoài sân bướm trắng bay lên
trong tôi náo động thác ghềnh bủa vây
giết thời gian buổi sớm mai
nghe vu vơ nắng rơi đầy mái hiên
giết thời gian của tình duyên
tôi nghe sám hối mọc trên hình hài
giết thời gian giết mây bay
cõi nhân sinh vỗ cánh quay về trời
bàn chân còn bước rong chơi
hôn thơ một chút giữa trời đổ mưa
14.XI.1998 - IX.2001
NGẪU HỨNG TỪ THƠ TUỆ TRUNG THƯỢNG SĨ
Mặt nào cũng là mặt
Dù mặt Phật hay phàm
Cũng mũi dọc mày ngang
Cũng có hai con mắt
Tôi đam mê tửu sắc
Nhọ nhem cái mặt này
Tâm tính đầy dục vọng
Vuốt mặt sượng bàn tay
Làm sao nghe tiếng sóng
Vang dội cõi mây bay ?
Làm sao có thể hiểu
Sự trầm tĩnh hoa mai ?
Tôi đeo mặt nạ này
Khi vui mừng nhếch mép
Như dại lại như ngây
Khi trúng số độc đắc
Lăn nhanh giọt lệ gầy
Tôi mọc nhiều khuôn mặt
Lẫn lộn mặt Phật - phàm
Chỉ riêng hai con mắt
Bất lực lúc hóa trang
Tròng đen chen tròng trắng
Cứ nhìn đời láo liên
Chỉ riêng tâm người ngợm
Nửa ngửa rồi nửa nghiêng
Cõi đời này ngắn quá
Tôi không sao định thiền
Dù đeo gương mặt Phật
Tâm hồn cũng đảo điên
Trơ trẽn cái mặt thật
Cũng mũi dọc mày ngang
Trái tim nằm trong ngực
Như vó ngựa bất kham
Dù mặt Phật hay phàm
Cũng là tôi mê muội
Trước danh lợi tầm thường
Tôi quay về bóng tối
Lột da mặt chạm xương...
1999
TÂM SỰ CỦA DIỄN VIÊN NGÔI SAO
kịch đóng tôi hay tôi đóng kịch
trên sàn diễn tôi rơi cái bịch
rất kịch
lịch kịch
thiên hạ cười ran
bốn bức tường mở ra những không gian
phía tương lai có Shakespeare, Bretolt Brecht...
phía chân trời có Charlot...
phía khán giả có bình minh cỏ biếc
chờ tôi
không khí ngây ngất niềm vui
tiếng vỗ tay lốp bốp
tiếng hoan hô choáng ngợp
nhịp tim reo hồi hộp
mặc kệ nơi kia trời mưa
mặc kệ chỗ nọ giông tố
tôi đứng như thằng ngố
trong vai kẻ câm lẫn điếc
đóng kịch nửa chừng nhưng tôi lại tiếc
sao thời gian chóng hết
khán giả đang vỗ tay vui như tết
vì sao lại hạ màn?
kịch đóng tôi hay tôi đóng kịch
lúc chưa kịp rục rịch
nằm bẹp
trong không gian chật hẹp
chưa kịp vẽ nhọ bôi hề
chưa kịp hóa trang
vì sao lại mở màn?
nhưng khổ nỗi dòng đời cứ chảy xiết
giữa muôn trùng ly biệt
như con rối tôi kêu thảm thiết
kịch đóng tôi hay tôi đóng kịch
vì sao lại mở màn
vì sao lại hạ màn
chẳng rõ
1996
UỐNG TRÀ
Bỏ bia bụng bớt béo
Nâng ly trà khề khà
Uống tà tà buổi sáng
Nhai luôn cả xác trà
Một ly thì cảm hứng
Dạt dào như gió reo
Hai ly mây gió thổi
Đưa tôi lượn qua đèo
Ba ly như mọc cánh
Bay lên cõi trời xa
Bốn ly thì cảm thấy
Thiên thai dưới mái nhà
Năm ly thôi uống nữa
Thấy nhũng nhẵng mồ hôi
Giọt giọt tuôn nóng hổi
Hương trà thơm gấp đôi
Uống từ khuya đến sáng
Một ly rồi một ly
Thấy hồi xuân mộng mị
Như đứa trẻ dậy thì
Bỏ bia bụng bớt béo
Trân trọng tri ngộ trà
Trống trơn nộ ái ố
Bụng xẹp vào sát da...
17.VII.1999
UỐNG BIA
uống bia là để nói
không nói uống làm gì?
có kẻ uống xong mắt trắng dã như chì
mặt ngốc nghếch nói năng ngọng nghịu
có kẻ uống xong miệng cười như mếu
men mét mặt mày ú ớ ú a
dù ngồi dưới mái nhà
lại mơ về sóng biển
rủ rỉ rù rì như lời chim sẻ
rót xuống đầy ly bia
nốc cạn dễ như chơi
nhưng ngồi im như thóc
có kẻ uống xong lại ôm mặt khóc
hậm hực hú hù hu
có kẻ uống bia từ nắng sớm đầu thu
mơ bọt bia ngon như mưa cuối hạ
từng giọt lạnh giá
tê cóng môi
liếm môi
muốn há mồm hét một hơi
cho đã đời
cho sướng
nhưng uống xong lại câm như hến
khổ nhau không?
có kẻ uống xong tưởng mình ngồi trước phủ Khai Phong
mặt mày lấm la lấm lét
dù ngứa mồm muốn hét
lại ngồi im
uống bia là lúc tưởng mình bay lên như chim
nhưng lại không được hót
vì âm thanh chòng chành ướt đẫm những bia
uống bia bao giờ cũng khó
tựa làm thơ...
1997
TRƯƠNG CHI
gió đã khiêu vũ trên núm vú của em
run rẩy từng dòng âm nhạc
đời sống chẳng còn ai đam mê giọng hát
bến sông lau sậy bỏ buồn cho ai ?
từ khước cái đẹp nhịp nhàng và khoan thai
cái đẹp của sóng vỗ mạn thuyền
anh lao đi vội vã
gió thổi điệu ngả nghiêng
bao nhiêu năm sẽ có cuộc đắm thuyền
em ướt nhòe nước mắt
trên tay còn nâng niu giọng hát
vọng về từ cõi âm
núi ngũ hành mìn phá đá ì ầm
để tạo nên chân dung nhan sắc
khuôn mặt em nụ cười như Di Lặc
khiến lòng anh từ bi
khiến tâm anh sân si
đêm nằm ngủ còn mơ một hàm răng trắng
trên bến sông vẫn một dòng ánh sáng
đổ xuống từ trời đen
chẳng lẽ cứ tỏ tình bằng điệu lý trao duyên
nghe hoài cũng chán
đem giọng hát trời cho xuống chợ đời rao bán
chẳng có ai mua...
14.VII.2000
NGÀY THỨ SÁU
những buổi chiều nhợt nhạt gió cuốn tôi đi
đường phố vắng tênh nụ cười bè bạn
vòm cây cụt đầu ngờ nghệch
một ngày sắp hết
có người ôm trái tim không tì vết
trong veo như pha lê giấu trong ngực
lang thang không rõ đi đâu
không còn mùa này không có mùa sau
cây rụng lá lả tả ngả vào đêm
tôi chìm vào đêm, đêm chìm vào ánh sáng
không đủ can đảm với cuộc tình lãng mạn
như Roméo và Juliet
đành quay trở về nhà
cưỡng bức tâm linh đày đọa cảm hứng
làm thơ
dòng chữ chạy vô hồn như trẻ nhỏ bơ vơ
trước ngã bảy trần gian ngã ba vũ trụ
dòng chữ chạy như một người mất ngủ
ú a ú ớ cơn mê
gió từ trên trời tàn nhẫn cuốn tôi đi
tuổi bốn mươi tàn tạ xuân thì
ngày thứ sáu...
9.X.1998
CÂU CÁ
Dưới một dòng sông nhỏ
Có con cá đang bơi
Giữa ngược xuôi đại lộ
Có một người đang trôi
Tôi trôi không có bóng
Chiếc bóng chìm mất rồi
Chỉ xác thân đứng lại
Mê muội một trò chơi
Chờ câu lên danh vọng
Nước xiết chảy gập gềnh
Chờ câu lên chiếc bóng
Từ tiền kiếp lãng quên
Tôi câu được bóng đêm
Suốt một đời mệt lả
Trần gian câu được tôi
Tênh hênh như xác cá
8.V.2001
VÂY MƯỢN
Một căn phòng rộng nhện giăng tơ từ ngày này qua tháng nọ. Em ở nơi đâu trong đời sống của tôi? Vệt son đỏ trên môi. Bao giờ tôi sẽ cắn? Vay mượn không khí để sống, sau khi chết đi biết lấy gì để trả? Vay mượn em một ít niềm vui, nhưng chỉ gặp nỗi buồn. Chẳng lẽ trả em gió núi với mưa nguồn?
Một căn phòng sao bây giờ xa lạ? Chính nơi đây tôi đã sống từng ngày. Từng giây. Từng phút. Tôi đã sống trong khổ đau, hạnh phúc. Biết lấy gì để trả lại cho em? Tôi đã vay sự đồng lõa bóng đêm. Em cho mượn không đắn đo, chọn lựa.
Tôi đã vay trái tim dịu dàng và nồng nàn như lửa, như tảng băng tê cóng cả đêm dài. Tôi đã vay năm ngón tay và cả một bàn tay, để vỗ về niềm vui trong chốc lát. Tôi đã vay tiếng khóc. Chẳng lẽ trả em bằng những nụ cười?
Một căn phòng chật hẹp một con người. Tôi đã sống làm thơ và đọc sách. Tiêu hoang từng ngày như xé từng tờ lịch. Ba vạn sáu ngàn ngày. Chỉ có em độ lượng cho vay. Vay cả cuộc đời chẳng bao giờ lấy lãi. Tôi biết lấy gì để trả? Giọt máu hồng chìm khuất ở trong nhau...
28.V.1998
TỰ VẤN
có hay không số mệnh mỗi đời người?
đi trong vô tận dưới vòm trời
tôi nhìn về tiền kiếp
thấy nhân gian đậm đặc tiếng khóc cười
chỗ này ta ngồi
xưa kia ai đứng?
đi trong luân hồi
đi mãi đi hoài
làm sao thoát khỏi
lẩn quẩn tử sinh
thế giới của tôi đi từ bóng tối đến bình minh
những giấc mơ mơ hồ và khó hiểu
những mộng mị dù thừa mà vẫn thiếu
không kết thúc không bắt đầu
không có hôm nay và chẳng có mai sau
thực lẫn ảo lẫn vào nhau hợp lý
tôi đang sống nghĩa là đang nghịch lý
chết từng giây trong thế giới hồi sinh
tôi tìm tôi chìm đắm cõi tâm linh
là xa dần theo từng giây từng phút
có hay không thiên thần ma bụt
người là ai mà quỷ dữ là ai?
địa ngục là biến cách của thiên thai
tôi là của muôn năm tiền kiếp
mai kia chết
lại bắt đầu sự sống là tôi
22.IX.1998
ĐỜI SỐNG
Không ai không ai cả
Một tôi trong một nhà
Chiếc giường như chật lại
Tôi rơi xuống sàn nhà
Nằm không một ai thấy
Những bức tường vây quanh
Không ai gọi tôi dậy
Vuốt ve lời dỗ dành
Tôi nhìn lên trên vách
Nào có thấy gì đâu
Ồ giai nhân trên lịch
Sao không vỗ về nhau?
Căn nhà mênh mông quá
Biết trú ẩn nơi nào?
Tôi trở thành xa lạ
Soi gương cúi đầu chào
Tôi đứng nghiêm và nói
Tao chào mày giống tao
Cũng mắt môi miệng mũi
Bây giờ mới gặp nhau
Những bức tường vây kín
Cho tôi một thiên đàng
Lửng lơ như hạt bụi
Bay hoài trong không gian
IX.1997
SOI GƯƠNG (1)
Chỉ còn những ngón tay tôi
Vuốt ve trước tấm gương soi một ngày
Nửa như dại lại như ngây
Thời gian đậm đặc hình hài tan ra
Mặt mày như mặt người ta
Sao tôi lại tưởng không là mặt tôi?
Mí mày miệng mũi mắt môi
Cũng cong cớn cũng mặn mòi mộng mơ
Thấy tôi thấp thỏm thẫn thờ
Từ gương soi hiện bất ngờ bóng ai
Nhếch môi cười cợt lai rai
Trẻ trung trơ trẽn nhìn hoài làm quen
Lông mày rậm nốt ruồi đen
Râu ria rậm rạp rối ren rậm rì
Nhìn mà chi ngó mà chi
Tôi soi gương có thấy gì nữa đâu
Đêm khuya nguyệt tận từ lâu
Chon von chót vót ngôi sao khóc òa
Tôi đột nhiên thấy người ta
Trong gương soi lại bước ra mỉm cười
1999
SOI GƯƠNG (2)
Soi gương nhìn rõ mặt
Sao cứ nghĩ ai khác
Bốn con mắt ngó nhau
Nào có nhận ra đâu
Đêm tái xanh lợt nhợt
Vầng trăng treo chỗ nào
Tôi chân thấp chân cao
Chạy dài trên đường phố
Tôi gọi tôi hụt hơi
Cớ sao mày không nhớ
Dẫn tao đi lên trời?
Đừng tưởng ẩn trong gương
Trú thân an toàn nhé
Tôi ném ra ngoài đường
Khuôn mặt đau như xé
Khuôn mặt vỡ tan rồi
Đành ngồi như đứa trẻ
Xếp lại một hình hài
Trên tay bóng trăng gầy
Tôi cầm nhưng rơi tuột
Trăng vụt bay bên cây
Tôi gọi tôi hoảng hốt
Mày mau quay về đây
Đêm đen trăng lợt bợt
Soi gương thấy mặt mày
20.IX.1997
SOI GƯƠNG (3)
ném chiếc gương soi ra ngoài cửa sổ
để được thấy chân dung tôi tan vỡ
từng mảnh vụn nhỏ nhen
từng mảnh đời bon chen
không còn nguyên vẹn
đừng bảo vệ tôi hãy để tôi đâm lén
từng nhát dao vào bóng tôi đang lơ láo trong gương
miệng đang cười sao mồm mép nhạt nhẽo
soi gương mới biết mặt đầy sẹo
chân dung tôi là một hoa cúc héo
suốt ba mươi năm
như một thằng hề vô tâm
khóc cười u mê đi về phố xá
trong cộng đồng anh em mà như người lạ
tôi bóp cổ tôi từng đêm vật vã
hãy hát đồng ca cùng gương mặt trong gương
tôi thấy tôi thời trai ở chiến trường
cùng đứng trong dàn đồng ca
tay siết cò súng A.K
miệng hoan hô
chân đạp mìn K.63, 45.2A...
đi lênh đênh giữa đôi bờ thiện ác
làm sao giết hết vi trùng sốt rét
đang ẩn náu trong khuôn mặt xanh xao
tôi thấy tôi- chàng chiến sĩ ho lao
không bao giờ đào ngũ
hãy ném gương soi ra ngoài cửa sổ
để tôi không còn đối diện chính tôi
một gương mặt cục cằn và đáng ghét
nói rằng: tại sao mày không chết?
soi gương cũng thấy mệt
thì hãy đập gương soi
tôi cầm từng mảnh vỡ cứa vào động mạch tôi
máu đen một dòng tinh khiết
chảy hoài
1999
CHIẾC ĐỒNG HỒ
trái tim tôi là chiếc đồng hồ automatic
mỗi ngày không cần lên giây
cũng bắt đầu sự sống
kim ngắn chỉ mây kim dài chỉ sóng
mỗi con số là một hình bóng
ám ảnh kiếp người
có lúc buồn quá muốn ném lên trời
chiếc đồng hồ cũ rích
vỡ tan tành
tôi bỏ nhà đi tìm sự háo danh
kim đồng hồ vẫn ngày đêm thầm nhắc
tích tắc tích tắc
đừng lao vào chuyện viển vông
hãy bắt chước tĩnh lặng của vầng trăng
khi tròn khi khuyết
hãy học tập cằn cỗi của cây mai
khi xuân sang đâm chồi lộc biếc
hãy noi gương từng trải của mây
gió thổi mây bay vô thường biến hóa
kim đồng hồ ngày đêm thong thả
hết phút lại đến giây
kim dài chỉ sóng kim ngắn chỉ mây
trái tim tôi vẫn ngày đêm tích tắc
như một chiếc đồng hồ
22.X.1997
CHIẾC LÁ
Trái tim tôi giống như chiếc lá
Một ngày kia rơi xuống mặt đường
Gió sẽ thổi về nơi nào xa lắc
Ai tình cờ nhặt được giấu trong rương?
Ai còn nhớ những chiều thu hiu hắt
Trong ngực tôi một chiếc lá đang run
Nó vọng lên vài câu thơ hy vọng
Gieo niềm vui thì gặt được nỗi buồn
Lẽ tự nhiên như một ngày nắng sớm
Gieo bình minh thì chạm được hoàng hôn
Trái tim tôi giống như chiếc lá
Dẫu xanh tươi cũng có lúc mỏi mòn
Đơn giản vậy cớ sao ai không hiểu
Chẳng giữ gìn chiếc lá lúc tôi trao?
Ném lăn lóc trên mặt đường khô khốc
Tôi đi qua đau đớn cúi đầu chào
Rồi một ngày kia trở về trong đất
Chiếc lá đang khô sẽ tươi tốt lạ thường
Trái tim tôi chói ngời lên nhan sắc
Trên trang thơ rực rỡ bốn mùa hương
23.X.1997
GIỌT NƯỚC
trái tim tôi giống như giọt nước
vì lẽ đó nên tôi biết trước
một ngày kia
giọt nước sẽ bốc hơi về trời
giữa cõi nhân gian giọt nước lăn hoài
rã rời
vẫn ám ảnh những linh hồn còn sống
vất vưởng bay trên núi điệp trùng
trong giọt nước có rất nhiều giọt máu
đồng đội tôi nằm lại ở An-lung
trong giọt nước có mơ hồ nước mắt
ngày ly hôn em khóc
chuyện tình buồn ướt đẫm trái tim nhau
giọt nước lăn qua bể dâu
tưởng đã khô cằn
những đêm khuya mẹ đốt lá ngoài sân
soi ánh lửa đợi tôi về
nên từ đó dịu dàng trong giọt nước
có bóng dáng mẹ bồn chồn xuôi ngược
gọi tên tôi khản giọng
gọi tên tôi đứt đoạn cả chiêm bao
giọt nước lăn qua núi thẳm non cao
lẫn lộn vào trong nhọc nhằn nhân loại
vì lẽ đó nên tôi tồn tại
trong cõi người
trái tim tôi giống như giọt nước
bao giờ sẽ bốc hơi?
22.X.1997
NGỌN NẾN
trái tim tôi giống như ngọn nến
run rẩy trước gió
làm sao sưởi ấm môi em
con đường dài hun hút bóng đêm
làm sao để em khỏi vấp ngã
giữa những kẻ xa lạ
chẳng có ai bao dung che giùm ngọn gió
đang thổi về phía tôi
ngọn nến tâm linh quá đỗi đơn côi
đang dẫn em đi về phía vườn địa đàng
nghiến răng
để tiếng hát khỏi bật ra lẻ loi
làm tê điếng đôi môi
từ trên cao có thiên sứ dẫn lối
chẳng sợ lạc đâu em
chẳng sợ gì cả
nếu em chấp nhận đồng hành cùng bóng đêm
chấp nhận cầm ngọn nến trên tay
đi về phía ngày mai
thì đừng sợ
giữa hỗn mang xô bồ của đổ vỡ
tôi sẽ sắp đặt lại
tôi sắp đặt lại hôn nhân
sẽ mọc đầy hoa trái
có tiếng cười trẻ thơ
đừng sợ gì em ạ
trái tim tôi âm thầm như ngọn nến
đang reo vui trước gió
những lời ca tháng giêng
28.X.1997
ĐỌC LẠI “NỖI ĐAU CHÀNG WERTHER” CỦA GOETHE
Ngón tay áp út đã gieo nhẫn
Sao nàng vẫn như nắng trong veo?
Môi son tình ái chừng đang nhạt
Sao vẫn thơm như khói lưng đèo?
Đêm ngủ tựa đầu trên vai khác
Sao tóc vẫn hương dỗ nắng reo?
Ngày ăn chung đũa đêm chung gối
Sao vẫn nồng như lửa mới khêu?
Tình duyên đôi lứa trong vũ trụ
Có kẻ vớt hương dưới đất rêu
Bởi lẽ nàng đang trong sạch quá
Vẫn còn quyến rũ nắng mưa theo...
2002
HỌC TẬP THƠ ĐƯỜNG
Gặp nhau bên trời rộng
Biết nàng có chồng rồi
Ngọc lành anh vẫn tặng
Môi rụt rè trên môi
Tay ngoan lùa vào tóc
Nàng vẫn yên lặng ngồi
Lặng lẽ giọt nước mắt
Chập chờn bóng trăng soi
Biết tình anh trong suốt
Như ánh sáng mặt trời
Nàng rụt rè trả ngọc
Thưa rằng đã có đôi
Chồng đi xa lăn lắc
Nào ai dám lả lơi
Sân vườn hoa cỏ mọc
Giữ lại hương của người
Khi nàng còn trinh tiết
Sao anh không ngỏ lời?
Đường về xa thăm thẳm
Gió xoáy bụi cuối trời...
V.2001
ĐI RA ĐI VÀO
Từng ngày giống hệt như nhau
Trôi qua nhanh chậm lâu mau hững hờ
Vừa thoát ra khỏi giấc mơ
Liền nhào xuống phố lờ đờ tôi đi
Những tên tuổi rất từ bi
Cũng đeo mặt nạ lầm lì lân la
Tôi tránh né núp bên hoa
Nhưng hoa thực dụng quay ra cõi đời
Cũng căn phòng ấy tôi ngồi
Hai mươi bốn tiếng biếng lười tư duy
Cũng chuông điện thoại uy nghi
Reo lên gióng giả thầm thì “A lô”
Hỉ nộ ái ố mơ hồ
Cũng ngày cũng tháng nhấp nhô tháng ngày
Cũng tôi gặp lại tôi đây
Hóa ra là cũng mặt mày đó thôi
Từng ngày giống hệt đang trôi
Chìm trong vô thức tôi bơi theo dòng
Từ căn phòng đến căn phòng
Cũng sách cũng vở lòng vòng bủa vây
Hôm qua lập lại hôm nay
Hôm nay tái hiện ngày mai thôi mà
Tôi đang láo nháo đi ra
Từ trong cái cõi người ta đi vào
24.X.1996
S.O.S
để lãng quên mối tình này
chỉ có thể bắt đầu từ mối tình khác
anh đi qua trần gian bằng những nỗi đau
tưởng chừng không gánh nổi
trái tim anh dịu dàng như lá mới
một buổi sáng gió cuốn trôi xuống suối
trôi dạt về đâu?
một buổi chiều trong bão táp
con thuyền ra khơi sóng gió đã lật nhào
trái tim anh chìm xuống đáy biển sâu
trở thành kẻ vô hồn
đi về trong hoàng hôn
anh cảm thấy anh trở nên vô nghĩa
sống quên thở
đói quên ăn
ngày quên mặt trời lên
đêm quên chiều sẫm tối
nghe trong thâm tâm thì thầm giọng nói
rất mơ hồ
đi giữa trần gian như một kẻ ngủ mê
anh chẳng biết phải làm gì nữa
trong tuyệt vọng chỉ còn một chọn lựa
để lãng quên mối tình này
chỉ có thể bắt đầu từ mối tình khác
nhưng nhan sắc
suốt một ngày vẫn còn lộng lẫy
giữa dòng đời một mình anh đứng lại
cầu cứu trời xanh...
HỘI NGỘ
Từng bước chân trên sóng
Đi qua cõi nhân sinh
Đột nhiên nghe tiếng vọng
Ta hoảng hốt gọi mình
Ta bước ra từ bóng
Soi mói con mắt nhìn
Cớ sao mình lạ lẫm
Dù chung một trái tim
Cớ sao ta ngớ ngẩn
Đối thoại bằng lặng im?
Hồn đã lìa khỏi xác
Ta đã lãng quên mình
Ai khóc nhòe chiếc bóng
Ai cười rợn cái hình?
Xác chìm vào đêm tối
Hồn mới vừa phục sinh
Đưa hồn ra khỏi xác
Ta hội ngộ với mình
1.XI.1996
TRƯA CÂM
Áo người thục nữ còn phơi
Trên bờ giậu cũ rối bời mây bay
Tình cờ tôi lạc về đây
Bến sông lau vắng nắng đầy như mưa
Hương tình trong sạch ngày xưa
Vẫn còn phảng phất chắc vừa nhắc nhau?
Tôi tìm kiếm tận chiêm bao
Chỗ cúc áo đứt còn nhầu nữa không?
Tôi mơ nằm dưới đáy sông
Nơi em giặt áo bềnh bồng khói mây
Hương tình sót lại đâu đây
Tôi vô vọng níu bàn tay rã rời
Áo người thục nữ đang phơi
Bỗng đâu gió thổi lên trời xa xăm
Bến sông giữa một trưa câm
Mặt trời đứng bóng tôi cầm bóng tôi
1997
NGHỀ ĐI RONG
Sáng ra không biết đi đâu
Cũng quần cũng áo cúi đầu đi ra
Phố phường nhộn nhịp người ta
Riêng tôi tôi vẫn lẩn xa con người
Bàn chân đi dưới bụi đời
Tâm hồn bay đến mặt trời cô đơn
Building mà tưởng núi non
Con đường trăm hướng tưởng con sông dài
Tôi đi đến những gốc cây
Đứng nghiêm lễ phép hỏi mày khỏe không?
Vòm xanh chim chóc thong dong
Thả dăm tiếng hót bềnh bồng chào tôi
Đi thì giống bóng lá rơi
Đẩy đưa gió cuốn xuống đời u mê
Đi nhưng thực chất là về
Tôi đang ngao ngán chán nghề đi rong
Long nhong ngã bảy chạy vòng
Ngã năm trưa trật chật lòng nhân gian
Tôi không lên tiếng than van
Vì ven đại lộ rộ vàng những hoa
Lêu bêu theo cõi ta bà
Con đường bụi bặm tà tà đi đâu?
Tôi nhỏ bé tựa con sâu
Làm sao đi hết địa cầu hỡi tôi?
1995
MÊ CHỮ
Cũng quanh quẩn vài ba gương mặt cũ
Hào phóng như bia, khoác lác như men
Cũng quan tâm vấn đề ngoài vũ trụ
Tàn cuộc chơi chỉ có cỏ hoa hèn
Tôi sợ đám đông dông dài tán phét
Cũng giương vai giễu võ giống như nhau
Nhưng than ôi chỉ là vô tích sự
Mất thời gian trong câu chuyện tầm phào
Tôi tìm về tôi trò chuyện với nhau
Gánh nước tưới rau, làm thơ, đọc sách
Tìm đến tri âm tâm hồn trong sạch
Nhập hồn người vào hồn sách xôn xao
Tôi sợ đám đông láo nháo lào nhào
Chót lưỡi đầu môi dời non lấp bể
Trong cơn say nắm càn khôn cũng dễ
Tàn cuộc chơi chỉ có cỏ hoa hèn
Tôi tìm được tôi trong bóng đêm đen
Thức cùng ngọn đèn làm quen với chữ
Đón mời người xưa quay về tình tự
Trang sách mở ra vô số tri âm
Đừng dắt tôi vào cõi của đám đông
Bia rót đầy sông, rượu tràn ngập suối
Tôi làm thơ cô đơn như hạt muối
Sẽ hòa tan khi va chạm đám đông
9.X.1998
PHÙ PHIẾM
một ngày không gặp em
buồn bã như xác cà phê ai ném trong bình đựng hoa hồng
tôi ám ảnh màu đen
sao da em quá trắng?
ăn hoa hồng thì đắng
tôi biết sống bằng gì?
một ngày không gặp em thì ai dẫn tôi đi
trên chiều dài trang giấy?
từng con chữ nuôi tôi vậy mà tôi sợ hãi
chữ nằm ở đâu nhầu nát trong đầu
chữ viết bây giờ mà hy vọng ngàn sau
sẽ còn em nhớ đến
ôi mộng hảo không bờ bến
nuôi tôi sống từng ngày
vậy mà em như giọt sương bay
sẽ phai
không làm sao giữ nổi
ai có thể níu lại lời gió thổi
của chín cõi hư không?
em đẹp như hoa hồng
tôi ăn hoa để sống
28.VI.1994
NỖI BUỒN THÁNH THIỆN
như đi trên than như ngồi trên lửa
chàng trai trong ca dao bốn ngàn năm cũng giống như ta
yêu là không chọn lựa
dù bão táp mưa sa
dù giông tố phong ba
cuốn ta trôi ra biển
bảo vệ cô đơn chỉ có nỗi buồn
một nỗi buồn thánh thiện
ta ngậm trong miệng
một tình yêu không bao giờ lên tiếng
than van
tôi đã ngồi trên than lúc chạm mặt nàng
lưỡi như đeo đá
trái tim vật vã
gió không xô cũng ngã
về phía chân mây cuối trời
đi giữa trần gian chỉ cần thấy mỗi một người
nếu thiếu một người
hàng tỉ người trên hành tinh này cũng trở thành vô nghĩa
lúc yêu nàng - ta như đi trên lửa
rạo rực bàng hoàng rồ dại cuồng điên
làm gì có đường biên?
làm gì có giới hạn?
tưởng biển xanh một mình ta uống cạn
tưởng núi non kia đủ sức gánh trên vai
tưởng vĩnh viễn quay về sinh lực tuổi con trai
tưởng lần đầu tiên, tưởng yêu thứ nhất
trời ơi em gió đã lên tình lênh đênh chóng mặt
sao không sẻ chia an ủi một linh hồn?
năm ngón tay đừng che kín môi son
MỘT CHỦ NHẬT
Tưởng nằm mốc meo trên chăn gối
Chủ nhật thời gian không qua vội
Lắng nghe gió hát ở lưng đèo
Tôi thả hồn trôi theo tiếng reo
Ai hát ven sông mỏng nhịp chèo
Không gian chật hẹp trong phố xá
Tôi nằm soi gương gặp kẻ lạ
Vuốt mặt lãng quên cái mặt tôi
Một ngày dài quá biết làm sao
Chẳng gặp một ai mở miệng chào
Tôi giết thời gian bằng đọc sách
Từng trang nát nhầu con chữ rách
Căn phòng lặng thinh một màu rêu
Chủ nhật ngàn năm cứ mốc meo
Tôi thoát khỏi tôi để nằm khèo
Tôi nhập tôi vào trong vũ trụ
Thế kỷ dần trôi vào xưa cũ
Mới đó xa rồi tiếng gió reo...
9.III.1997
PHẢN BỘI
Chẳng giữ được điều gì trên dương thế
Một mai kia tôi nằm ngủ âm thầm
Hồn phiêu linh ngàn năm trên đỉnh núi
Chẳng quay về là phản bội xác thân
12.X.1995
ĐỊNH NGHĨA VỀ NỖI NHỚ
Làm sao tránh né
Nỗi nhớ vu vơ?
Trốn vào giấc ngủ
Lại gặp trong mơ
Anh đem đi giấu
Ở đâu bây giờ?
Giấu nơi bến vắng
Nước dâng đôi bờ
Vùi sau dòng chữ
Chữ hóa ra thơ
Ném vào sóng biếc
Thuyền trôi vật vờ
Thả vào ngọn lửa
Lửa tắt bất ngờ
Giấu trong thịt da
Suốt ngày lại mớ
Quái lạ nỗi nhớ
Lẽo đẽo về nhà
Nằm ngồi đi đứng
Tưởng nhà người ta
Anh xô bật ra
Nó càng nhào tới
Không hề cũ đi
Mỗi ngày một mới
Trong giấc anh mơ
Lại nghe nó gọi
Trăm năm qua vội
Nó mãi mãi còn
Anh vẽ nỗi nhớ
Đầm đìa môi hôn
Lấp đất anh chôn
Ngày sau chỗ đó
Chắc chắn mọc lên
Bông hoa màu lửa...
24.II.2001
CHỐNG LẠI CHÍNH MÌNH
nhiều lúc không biết làm gì cả
nằm một mình đơn độc như con cá
bị ném lên bờ
cá thèm nước còn tôi thèm thơ
thơ trốn biệt biết tìm đâu?
không lẽ nhắm mắt ngủ
chữ nhảy múa trong đầu
không lẽ đọc sách cũ
chữ cũng đã nát nhầu
không lẽ tôi thoát hồn ra khỏi xác
để trở thành ai khác
phiêu du?
không biết làm gì cho hết đêm thu
tôi khẳng khiu vặn mình qua ngày hạ
gió đầy trời những chiều đông trút lá
tôi sắp già chồng chất tuổi bốn mươi
không biết ai cho vây nụ cười
để an ủi tâm hồn đang khốn khó
em sắp lớn môi hồng trẻ nhỏ
vẫn thơm tho ngọt sữa dậy thì
và tôi biết làm gì?
đành ngồi như tượng đá
bốn ngàn năm mây bay
thấy mình như kẻ lạ
sao không được hóa thành con cá
ngược xuôi bơi chơi giữa cõi phiêu bồng?
không biết làm gì cho hết đêm đông
tôi nằm xuống muốn mình khô cứng lại
nhưng than ôi trái tim đang động đậy
nhắc nhở tôi về ý nghĩa sinh tồn
để làm gì?
tôi không rõ nữa
muốn chống lại chính mình thì đừng chọn lựa
29.IX.1997
VAN XIN
Giấc mơ tôi nhỏ bé
Mời em cứ bước vào
Những tâm hồn chim sẻ
Xin hãy đến bên nhau
Tôi đang chờ đấy nhé
Đêm dài sắp qua mau
Tiếng gà đừng vội gáy
Lỡ làng cõi chiêm bao
Tôi van xin con mắt
Ngủ ngoan ngủ ngoan nào
Từng ngôi sao đột ngột
Sắp vĩnh biệt trời cao
Tôi đợi chờ hoảng hốt
Ôi mắt môi ngọt ngào
Sao em không cúi xuống
Vỗ về trái tim đau
Tôi nằm đơn độc quá
Biết chống chọi làm sao
Gió gào ngoài khung cửa
Lạnh buốt tựa gươm đao
Mắt trừng xuyên bóng tối
Thầm hỏi em nơi nào
Trăng mọc ngoài cửa sổ
Tôi tái nhợt xanh xao
Lá cây buồn bã rụng
Bay giữa trời lao đao
Tôi van xin con mắt
Ngủ ngoan ngủ ngoan nào
Giấc mơ tôi nhỏ bé
Sao em không bước vào?
XII.1995
MOBI FONE EM
Vượt non lên núi băng đèo
Chia cho nhau tiếng gió reo thì thầm
Xô bồ giữa những tạp âm
Chờ một giọng nói vang ngân suối nguồn
Đôi môi bập bẹ run run
Niềm vui đến vội nỗi buồn qua nhanh
Lắng tai nghe giọng chân thành
Thời gian tiếng nói thấm dần trong xương
Âm thanh ấy có mùi hương
Lúc im lặng cũng tỏ tường bên tai
Núi cao biển rộng sông dài
Đèo nghiêng suối cạn thuyền đầy sông sâu
Xa mặt mặt vẫn gần nhau
Cách lòng lòng cũng trước sau một lòng
Đường xa giọng nói đi vòng
Níu người gần lại như trong một nhà
2001
ĐÁM CƯỚI
không cần thắt cà-vạt và mang giày
tôi rủ tôi đi dạ hội cùng em
điệu valse run trong gió thổi
từng ngọn đèn sáng chói
mong chờ một đêm vui
tôi yêu em bằng môi
vuốt ve từng lời nói
đêm tháng giêng thưa em làm đám cưới
nhân chứng là cỏ mọc dưới chân đi
gió thổi về muôn trùng lời chúc tụng
cho đầy rượu hồng đang đựng trong ly
tôi đần độn như một gã tình si
đang dìu em lênh đênh trên tiếng hát
hãy tưởng tượng đó là lời chim hót
tôi đã vung vãi ném lên trời
cho vòm cây mọc đầy trái ngọt
và có thể em mềm như mây
hồn nhiên hơn ngọn cỏ
tờ giấy kết hôn vừa chạm vào tay
em bất ngờ tan ra như cơn gió
THƠ TÌNH ĐÊM SINH NHẬT
1.
đêm sẽ đi qua mọi giấc ngủ
còn để lại trong trí nhớ một bài luân vũ
người con gái thơm tho như tiếng đàn dương cầm
hôn giữa ngực
bằng chiếc lưỡi dài
vỗ về bằng môi
trên từng vùng khoái cảm
tôi mở mắt trong đêm khuya ảm đạm
vùng vẫy khỏi em nhưng biết trốn về đâu?
tôi dẫn tôi thoát khỏi quả địa cầu
bán linh hồn cho quỷ
là mọi bí mật về lòng chung thủy
đổi lấy sự háo danh
thập thành làm thi sĩ
tôi chạy khỏi em là lúc tôi ngã quỵ
trong những giấc mơ
2.
lòng nguội lạnh trước tiếng hoan hô
nhịp vỗ tay reo theo kèn với trống
lòng ngưỡng mộ cùng chúc mừng hoa mộng
cũng tan mau...
tôi lại dẫn tôi về
tôi dắt tôi rời khỏi cơn mê
con mắt nhắm nguôi dần ám ảnh
những săn đón của hoa hồng kiêu hãnh
những nụ cười rất kịch mọc trên môi
đâu phải cứ cười là có được niềm vui
3.
đêm nằm mê thấy mình chết đuối
dòng sông trôi
ai ném bức tranh Nguyễn Trung lên trời?
những con mắt cá ươn hấp hối
con mắt buồn như gò mối
con mắt xanh như vệt trăng soi
đọng trên trang sách cũ
hãy cứu tôi khỏi cơn nước lũ
cánh hoa hồng lẻ loi
níu lại dòng sông trôi
4.
may mà còn có em trên mái nhà
mỗi đêm chở che tôi ngủ
em hữu hình như ngọn gió thổi qua
tâm linh tôi âm vang lời sóng vỗ
mắt nhắm lại đợi chờ
em sẽ đến bằng bước chân rón rén
nếu ban ngày không gặp được nhau
thì chiêm bao sẽ là nơi hò hẹn...
5.
đêm sẽ đi qua mọi giấc ngủ
trên gối tối tăm nụ cúc hoa
em nơi đâu mà phấn son quyến rũ
trong hư vô xô động một căn nhà
trong trí nhớ của từng đêm mất ngủ
tôi rùng mình ăn hết những bông hoa
1.VIII.1994
ẤM ÁP NGÀY DÀI
nắng tắt dần trên những ngọn cây
anh không biết mình phải làm gì nữa
thời gian vô nghĩa
không người nhắn tin
chẳng có ai réo điện thoại
bốn bề lặng thinh không tiếng nói
chỉ riêng anh độc thoại
với chính anh
mặc nắng tơ vàng ngoài sân
mặc gió reo ngoài sân
anh ngồi thừ người trước máy tính
gõ bàn phím
những con chữ vô hồn
lấp kín
một ngày buồn
anh sẽ thành tỉ phú nếu đi buôn
bán cô đơn cho ai thừa thãi niềm vui
bán nỗi buồn âm vang như tiếng sóng
ai có mua không?
thời gian của anh mơ hồ như suối như sông
ai cần mua để kéo dài đời sống?
bán luôn cả trái tim anh suốt một ngày mơ mộng
ai cần mua?
không có ai mua thì anh mua lại những gì anh đã bán
là thiên nhiên từng ngày mưa nắng
đã chở che cảm xúc để yêu đời
là hân hoan hẹn hò thuở con trai
là tuổi đời hoa mộng lúc hai mươi
anh mua hết
anh mua lại chính anh để ngồi vào bàn viết
dùng computer ghi lại mùi hương của lộc non lá biếc
ấm áp tháng ngày này
đã dần phai...
7.XI.2002
NGÀY LÀNH THÁNG TỐT
một ngày không điện thoại di động
anh thấy mình nhẹ nhàng
đi đứng nghênh ngang
tếch ra ngoài ràng buộc
không còn sợ xanh máu mặt
lúc nghe tiếng chuông reo thảng thốt lúc nửa khuya
mồ hôi không tuôn đầm đìa
sợ vỡ mật
lúc có người thầm nhắc
anh bay lên trời anh chui xuống đất
nhẹ như không
đồng hành cùng thời gian
tùy thích
như trẻ thơ ngỗ nghịch
anh lang thang phố xá đến nửa đêm
chẳng cần nhớ hoặc quên
rong chơi suốt sáng
chẳng sợ người nơi xa la mắng
lúc đang vui
nhưng lạ chưa trong ký ức nhỏ nhoi
anh vẫn giữ điện thoại di động
là tiếng lòng động vọng
của chính anh
sự ràng buộc vô hình
lại bền hơn hữu sắc...
2002
NHỮNG NGÀY TRONG SẠCH
có bao giờ gặp lại người mà anh đang yêu
nhưng lòng buồn vô hạn?
nàng đi qua anh từ ngày đến tháng
không để lại dấu chân
giữa nắng mới mùa xuân
nàng đem đến sự thờ ơ lạnh lẽo
lúc gặp nàng
đang khỏe mạnh bỗng trở nên ốm yếu
nếu không gặp
lòng cứ hoang mang
gặp lại thì nỗi buồn thêm nặng
đường xa vàng vọt nắng
nàng như bóng râm
đường gần giông bão tới
nàng như lửa ấm khói
từ đó anh đi giữa cuộc đời
mơ hồ như con rối
lúc đã nguôi ngoai và không chờ đợi
nàng lại quay về
trái tim anh bỗng lạnh run
bỗng nồng nàn như lửa
nàng là ai chẳng thể nào hiểu nữa...
2001
THẮP ĐUỐC TÌM NGƯỜI
Mỗi sớm mai thức dậy anh lại nhớ một người
Khuôn mặt được vẽ bằng sắc màu của nắng
Ngoài trùng dương đang âm vang tiếng sóng
Giục giã anh nhanh chóng xuống dòng đời
Gió nhiệt tình đặt ân sủng lên môi
Anh réo gọi một người trong ảo ảnh
Nắng tốt tươi thế mà lòng rét lạnh
Anh tìm ai hay ngậm ngải tìm trầm?
Hay đi tìm đâu đó một dấu chân
Đang lẫn lộn nhạt mờ trên trái đất?
Anh không biết. Chỉ tin rằng nhan sắc
Chưa được đặt tên trong trí nhớ bao giờ
Anh đi tìm một hạt bụi bơ vơ
Đang lẩn khuất giữa ngàn dâu xanh thẳm
Sao cứ khổ đau sao còn mê đắm
Anh đi tìm bí ẩn của hồng nhan
Lý giải vì sao trong giấc mơ chỉ gặp hoa vàng?
Nhưng ngửa mặt thấy mây bay giễu cợt
Vầng trăng mọc trên tay anh đang tái nhợt
Nắng tâm linh đắm đuối mắt môi nào?
Anh đi tìm trong bụi bặm lao xao
Một tình yêu đang rụt rè bước đến
Mọi sự vật anh đều nhìn lơ đễnh
Đi giữa đám đông mà thắp đuốc tìm người
Chẳng nhìn thấy ai trong dục vọng chợ đời
Anh tìm được anh bơ vơ như trẻ lạc
GIEO HẠT GIỐNG
“Cỗi nguồn cũng ở lòng người mà ra”
(Truyện Kiều)
Trong tầm hồn anh hằng hà sa số hạt giống
Anh chọn hạt giống nào?
Hạt giống niềm vui gieo hoài sẽ mọc
Hạt giống tương tư mỗi ngày nẩy lộc
Anh chọn hạt giống nào?
Chọn hạt giống nào mỗi tối ngủ chiêm bao
Sẽ mọc lên chân dung người thiếu nữ
Đem lại tình yêu sẻ chia và an ủi
Với thiện tâm thì dù gieo trên đá sỏi
Cũng sẽ mọc lên cây trái
Những hạt giống trong tâm hồn anh đang đâm chồi trở lại
Là yêu thương rạo rực với một người
Mỗi một ngày tưới lên bằng nỗi nhớ
Sẽ xum xuê Cây Đời
Hạt giống mọc lên sắp hóa thành lời
Anh sẽ hát hồn nhiên như đang nói
Là sự sống mỗi ngày một mới
Anh hoàn thiện hơn ý thức từng ngày
Hạt giống đã gieo và anh sẽ gặp
Một tình yêu nặng trĩu cả hai tay
Anh quỳ xuống tạ ơn lòng thiện
Cho anh tìm anh ngay dưới gót giày
Gieo hạt nào thì gặt quả ấy
Anh tin tưởng mình sẽ gặt phía tương lai
2000
XEM TRANH NGỰA
Con ngựa đi qua đường phố chiều mưa
Những đứa trẻ chạy theo reo tiếng hát
Bỗng vòm cây đổ xuống niềm vui
Đưa tâm hồn tôi lên cao chót vót
Từ trên cao nhìn về trái đất
Thấy con ngựa đi vào trong tranh Picasso
Nó hí vang từng mảng màu đen trắng
Tôi rùng mình bắt gặp cõi hư vô
Có những ngày rất thật tưởng như mơ
Tôi yêu em bởi vì em tuổi ngựa
Dội xuống đời dăm bảy cơn mưa
Trong phút chốc em nóng như ngọn lửa
Quay trở về và lặng im gõ cửa
Như con ngựa gõ móng xuống nền nhà
Một bức tranh từ trên tường nghiêng xuống
Bây giờ em thật sự bước chân ra...
1996
CHUYỆN CỦA HAI NGƯỜI
Hiền như hạt gạo
Là em trong đời
Điên hơn cơn bão
Cũng là em thôi
Đưa tôi lên trời
Dẫn về địa ngục
Đau trong đòn roi
Có vui hạnh phúc
Em là gỗ mục
Lại lẫn trầm hương
Tưởng gặp ác quỷ
Ngờ đâu thiên đường
Vùi trong tai ương
Xanh mầm hy vọng
Thấy từ môi ngon
Ghen hờn nổi sóng
Tưởng em lạnh cóng
Ngờ đâu nồng nàn
Lẫn trong bướng bỉnh
Là tình rất ngoan
Thấy gió thu sang
Đem về hạ đỏ
Gặp giữa ngàn năm
Là duyên lẫn nợ
Nên khi ta thở
Phải cần có nhau
2002
AN ỦI
nằm tênh hênh như một con cá ném trên sàn nhà
tôi đếm nhịp thời gian đi qua
đồng hồ reo tích tắc
soi gương nhìn thấy mặt
cũng chán
ngoài sân vừa chớm nắng
đã vàng thu
không nói không ăn mắt đã như mù
không gì nhìn thấy
sờ vào ngực lạ chưa trái tim thủy chung
nó vẫn nhảy
mây vẫn bay
sông vẫn chảy
chỉ riêng tôi nằm mãi
một góc đời
những con đường cao tốc vẫn ngược xuôi
như trẩy hội
tôi vừa bước đến tuổi bốn mươi
sao nụ cười
lại tắt?
thôi thì rửa sạch mặt
bước ra đường...
5.VII.2002
TRÁI CHÍN
vườn trái chín thơm tho sớm mai
tôi nhớ gương mặt em
tròn đầy
đôi mắt trong veo
tưởng tượng giếng ngọt quê nhà
đi xa lại nhớ
xòe bàn tay trên mặt đất
vuốt ve gót hài em đi qua
mới đó đã một ngày
tôi đem về trong giấc ngủ
gương mặt em rạng rỡ
như trái chín
làm sao ăn trái chín
lúc đang mơ?
8.IX.2001
ĐI TRÊN SÓNG
Những dòng chữ lấp lánh sương buổi sáng
Tôi tưởng tượng em đang bước qua vườn
Áo len mỏng. Gió xuân phai. Nhan sắc
Lại hiện lên thơ ấu cúc vàng hương
Thấy em cười giòn tan như tình ái
Gương mặt tròn độ lượng một vầng trăng
Tôi huýt sáo chung vui cùng trời đất
Đứng bên em cuống quýt nói thưa rằng...
Đó là lúc môi ân tình như lửa
Chia cho nhau hơi thở của nồng nàn
Gió rét mướt và son thơm con gái
Lần đầu tiên líu quíu búp tay ngoan
Đường phố hẹp vòm cây đang nhìn thấy
Bỗng xôn xao lá biếc để hẹn hò
Mái nhà cũ có màu rêu thức dậy
Chim vành khuyên ý tứ hót líu lo
Đúng vậy không hỡi đầu mày cuối mắt
Trang thơ tình đằm thắm nhắc riêng em
Ngàn năm sau ai yêu nhau cũng vậy:
Suốt một ngày đi trên sóng lênh đênh...
2001
CHÀNG NGỐC
như mối tình của năm mười sáu tuổi
lẽo đẽo đi sau một người
ngó đất nhìn trời
không bao giờ dám nói
thời gian như gió thổi
hội
nơi đâu ngoài trùng khơi?
nhưng bây giờ đã ngoài tuổi bốn mươi
lại run sợ e dè
xe chạy theo xe
cũng không dám nói
có thể trong giấc mơ của nàng
chẳng bao giờ nàng nghĩ tới
một kẻ yêu nàng
có thể trong giấc mơ tôi tràn ngập hoa vàng
một loài hoa cô độc
chao ơi là ngốc
sao lại mê đắm nàng
làm sao ai biết được
làm sao ai biết trước
làm sao?
chỉ xin cho tôi một giọng nói ngọt ngào
rằng tôi trong sạch
bởi vì tôi trong sạch
nên mới dám yêu nàng
2001
DẬY THÌ
mỗi sớm mai thức dậy
anh lại nhớ đến gương mặt nàng
để vỗ về giấc mơ vừa gặp
nàng đi qua đời anh như ngọn nến thắp
giữa nỗi buồn lạnh run
sao nàng không hóa thành dòng sông
để anh được hòa tan?
sao anh không là vệt rêu xanh
trên mái ngói nhà nàng
để từng đêm ngắm nhìn nàng đang ngủ?
mỗi sớm mai mặt trời lên rực rỡ
trong cái nhìn đầu tiên
làm sao cho anh được nhìn thấy dung nhan
đã từng làm anh mê đắm?
không yêu hoa đang thắm
bởi tình đang dậy thì
tuổi bốn mươi mệt mỏi
anh thèm lời dỗ dành từ khuôn mặt từ bi
đêm qua đi ngày cũng sắp qua đi
yêu trong tuyệt vọng
ngôi nhà ấy mỗi chiều thơm bóng nắng
sao không là bóng anh?
mỗi sớm mai lên thầm hỏi lòng mình
tại sao anh lại gặp
mùa giêng qua cây trái vẫn ngọt lành?
NGUYÊN VẸN
bông hoa đã héo trên tay nàng
đừng ném xuống dòng sông
sớm mai tôi rửa mặt
chạm lại mùi hương cũng điếng lòng
đừng giữ bông hoa trong túi áo
mai kia mặc lại áo nàng
có lẽ tôi chết ngất
khi mùi hương cũ vẫn mênh mang
đừng ép bông hoa vào trang vở
sợ mai mốt lật ra không thấy chữ
vì từ làn hương
sẽ hiện lên chân dung người cũ
xin đưa bông hoa ấy cho tôi
bỏ vào miệng nhai
từ đó,
nàng trong tôi nguyên vẹn hình hài
1999
PHIÊU BỒNG
Cái gì có sẽ có
Cái gì không sẽ không
Có không như mây khói
Cũng đừng đợi đừng trông
Hôm nay em sang sông
Nắng reo vàng áo cưới
Ngày mai em bỏ chồng
Bắt đầu cuộc tình mới
Đường đi xa vời vợi
Còn lắm chuyện bất ngờ
Thật hư đang lẫn lộn
Trong đời lẫn trong mơ
Thơ viết ra từ thơ
Đỏ tươi từng giọt máu
Tôi bước ra từ tôi
Sao tìm em ẩn náu?
Chỉ có em che giấu
An ủi trái tim buồn
Để thơ tôi hội nhập
Vào cây cỏ chim muông
Cái gì không sẽ không
Cái gì có sẽ có
Tôi còn mãi phiêu bồng
Giang hồ cùng ngọn gió
12.III.2001
ĂN CỎ
Muốn giữ hồn trong sạch
Anh ăn toàn cỏ xanh
Đêm mơ nghìn cung nữ
Dan díu làm sao đành?
Cỏ thơm như sương ngọt
Khiến giọng nói hiền lành
Hãy tin anh tình tự
Bằng lời của cỏ xanh
Anh đi không trọng lượng
Bay giữa chiều thiên nhiên
Ngỡ mình như ngọn cỏ
Đã giũ sạch ưu phiền
Anh sống không ham hố
Giữa cái cõi con người
Ngày đi rong trong phố
Chỉ thấy toàn cỏ tươi
Anh nguyện đi trồng cỏ
Phủ kín trái đất tròn
Để tình yêu ngồi xuống
Đều gặp gỡ tân hôn
Suốt một ngày ăn cỏ
Đột ngột lòng buồn xo
Ăn cỏ lỡ thành cỏ
Làm sao anh hẹn hò ?
25.II.2001
ĐÂU RỒI?
Đêm đêm đốt nến
Tôi ném lên trời
Thành ngôi sao mọc
Rọi sáng muôn nơi
Đêm đêm tôi nhớ
Thềm rêu em ngồi
Bây giờ quay lại
Chỉ gặp bóng tôi
Đêm đêm ai đó
Đi ngang vòm trời
Mở tung cánh cửa
Sao không thấy người?
Đêm đêm tôi thở
Từ lồng ngực run
Đột nhiên cảm giác
Trái tim hình vuông
Đêm đêm tôi ngủ
Mắt nhắm lâu rồi
Cớ sao tiếng hát
Động đậy trên môi?
Đêm đêm hun hút
Mộng mị xa vời
Xác thân nằm đó
Chẳng phải của tôi
Đêm đêm tôi ngủ
Linh hồn rong chơi
Sáng ra chợt ngộ
Tôi đi đâu rồi?
1997
TRONG NGÔI NHÀ CỦA GÃ ĐỘC THÂN
trong ngôi nhà có nhiều bức tường
trên bức tường có nhiều kệ gỗ
đặt vài ngàn quyển sách cũ
tuổi thọ nhiều hơn tôi
sau một ngày ngật ngưỡng rong chơi
đêm tôi lại dán mắt vào trang sách
gặp Nguyễn Du thời nghèo trong sạch
tóc trắng như mây
ngồi nhìn hoa cúc mơ cầm trên tay
thầm hỏi làm sao ăn được?
gặp Chí Phèo trong đêm ao ước
một bát cháo hành
trăng trải đầy vạt chuối xanh
thê thảm quá cái làng Vũ Đại
không một mảnh đất cắm dùi
tôi gặp những số phận ngậm ngùi
cô bé bán diêm nằm co ro trên chông chênh dòng chữ
thắp đốm lửa nhỏ nhoi
mơ lên trời nụ cười trên môi
ông Anderxen đã làm tôi phải khóc
dưới mái nhà có rất nhiều sách
trong sách mở ra vô tận cuộc đời
vô số con người
ngu xuẩn thông minh trắng đen thiện ác
đó chính là tôi chứ nào ai khác
dưới mái nhà sự sống sinh sôi
dù bây giờ tôi sống một mình tôi
11.IX.1997
KẺ LẠ
Lòng chợt buồn như một sáng tháng giêng
Mặc áo mới đi ra đường chỉ gặp toàn kẻ lạ
Không một ai hỏi han
Không một gương mặt nào thân quen
Tôi níu nhành cây để ngỏ lời tình tự
Lòng chợt buồn như đêm khuya gặp đầy mộng dữ
Người tình hôm qua đang ân ái với chồng
Tôi lặng lẽ đứng nhìn và ngất xỉu
Chết trong mơ thấy máu chảy ròng ròng
Suốt đời biết yêu tôi chết mấy lần?
Mỗi lần yêu là một lần suýt chết
Lòng chợt buồn như buổi sáng đầu xuân
Bước ra khỏi nhà gặp đầy rắn rít
Những thằng hề đeo mặt nạ đi chơi
Chỉ giữ lại tiếng nói của con người
Còn tất cả đều cố tình quên hết
Tôi buồn quá cúi xuống dòng chữ viết
Thấy chữ I gầy như thiếu phụ ho lao
Thấy chữ T như một nhánh cây cao
Ai thừa thãi niềm vui hãy treo mình trên đó
Ai thiếu hụt nỗi buồn ngỡ mình như ngọn gió
Thì hãy thênh thang qua ngôn ngữ hội hè
Lòng chợt buồn như trên một chuyến xe
Chỉ chở một mình tôi đi về nghĩa địa
Gió thổi u u như ma quái gọi hồn
Tôi gọi tên tôi như một lẽ sinh tồn
Khi quanh tôi chỉ gặp toàn kẻ lạ...
1994
NIỀM VUI CỦA TRẺ NHỎ
“Nếu mẹ hiền ngày trước chẳng sinh em” (*)
Sẽ lấy ai an ủi một tâm hồn bé bỏng
Ai thắp ngọn nến hồng trong đêm rét cóng
Soi bước tôi về phiêu bạt giữa trần gian
Ai chở che bằng giọng nói dịu dàng
Nâng tôi dậy từ vực sâu độc ác
Ai tìm kiếm thơ tôi đang thất lạc
Gọi nắng lên sưởi ấm nụ tình xanh
Phố xá thênh thang nhưng chật hẹp lòng thành
Ai mở cửa dìu tôi vào giấc ngủ
Mỗi sớm mai mặt trời lên rực rỡ
Là gương mặt ai yêu dấu mắt tôi nhìn
Vượt lên trên những nhỏ mọn đời thường
Ai nâng niu từng phút giây tôi sống
Buồm đã căng và thuyền ra với sóng
Ai nâng đỡ tôi lướt gió đến chân trời
Kỳ lạ thay tình ái của con người
Xóa hết vết nhăn trên gương mặt già nua trước tuổi
Chân bước đến mơ hồ reo gió thổi
Tôi nghe hồn phơi phới những niềm vui
Mạch máu căng phồng sự sống sinh sôi
Chung quanh tôi tất cả đều mới mẻ
Năm tháng qua nhanh tôi trở thành đứa trẻ
Đôi môi khô cằn đang bập bẹ tình ca
Cần vòng tay ấm áp tựa ngôi nhà
Nên mẹ sinh em dỗ dành tôi khôn lớn
IX.2001
(*) Thơ Lưu Quang Thuận
CŨNG LÀ VUI
(Tặng Đoàn Thạch Biền)
giữa những cuộc vui tẻ nhạt
anh tìm một chỗ ngồi khuất
nhìn mây bay chìm dưới ly bia
hát khẽ những điệu nhạc vớ vẩn
anh say trước mọi người
nhưng lại về sau cùng
anh không có gì cả
ngoài cô đơn sủi bọt
bàn tay nghiêng chai rót
sóng sánh ngoài thời gian
cuộc vui qua nhanh như cơn mưa
ngồi thừ người nhìn qua khung cửa sổ
làm sao quên tình nhỏ
từng con chữ bay lên
dìu anh qua ngày tháng
viết văn hoài cũng chán
đứng thẳng lên như cây kim đồng hồ
anh bước đi
trời vẫn còn bóng nắng
cũng là vui...
31.VIII.2001
ĐÊM TRỞ GIÓ
những giọt mưa buồn phiền rơi trên môi
đường về chỉ còn cơn gió
thở dài
tôi ngóng chờ vạt nắng ban mai
nô đùa trên tóc
đêm ơi đêm nặng nhọc
ngày ơi ngày nhẹ tênh
tâm hồn tôi trống rỗng
đi lớ ngớ dưới hàng cây trụ điện
những cao ốc mọc lên
thấy mình như con kiến
giữa xô bồ du côn và lương thiện
đành tự vệ bằng những vần thơ
xoa dịu vết thương từ những lời đay nghiến
đau buốt tim
xoa dịu cơn mê từ thuở mười lăm
sáng thức dậy thấy mình thành ngọn gió
đi lang thang qua bể dâu
tuổi bốn mươi lặng lẽ bước trên đầu
những sợi tóc chưa kịp dậy thì thì bạc trắng
đêm mưa quay về nhà
như con cá nằm vục mặt trên sàn nhà chờ sáng
nghe ai hát mơ hồ trong gió
mà đau buốt xương
21.IX.2001
SINH NHẬT
Hôm nay em sinh nhật
Biết lấy chi làm quà?
Tôi tặng dây ngũ sắc
Em cột tóc đuôi gà
Tôi tặng em đôi dép
Đường đi học còn xa
Bàn chân xinh khép nép
Cỏ xanh lối về nhà
Tôi tặng em quyển sách
Trong đó có gì nào?
Nhẹ bàn tay thôi nhé
Hoa khô rồi còn đau
Tôi tặng em ly sữa
Uống thật chậm. Và cười
Liếm môi? Ừ cũng được
Thơm hoài đóa hoa tươi
Tôi tặng em nắng mới
Mơn trớn chiều thu phai
Em chu môi thổi hết
Bao nhiêu ngọn nến gầy
Tôi tặng em gì nữa
Hỡi mắt biếc hồng đào?
Tặng tiếng cười em nhé
Nhắc mai này có nhau
Cầu mong em giữ lại
Ngày vui dẫu bọt bèo
Sinh nhật em quý báu
Tôi suốt đời đem theo
1996
CHỌN LỰA
Viết tên em trên lá
Sợ lá cũng úa tàn
Viết tên em trên cỏ
Mai kia cỏ úa vàng
Viết tên em trên sóng
Ngại sóng kia bạc đầu
Viết tên em trên đá
Mưa xói mòn còn đâu
Viết tên em trên gió
Sợ gió bay về trời
Viết tên em trên nhạc
Sợ nhạc không đủ lời
Viết tên em trong mơ
Sợ ngủ quên không nhớ
Viết tên em trong thơ
Sợ gieo vần trắc trở
Viết tên em trên mây
Sợ trời làm giông tố
Viết tên em lên cây
Sợ thời gian cây đổ
Viết tên em lên đâu ?
Tôi cũng không biết nữa
Viết tên em lên em
Là điều tôi chọn lựa
Viết rồi nếu lãng quên
Sẽ có em nhắc nhở
Em nhắc rằng trong em
Có phần tôi một nửa
20.IX.1997
NHỮNG NGÀY EM ĐI XA
Sợ chủ nhật lúc xưa
Nay ghét thêm thứ bảy
Bốn tám tiếng đồng hồ
Tôi bồn chồn trống trải
Một mình trong một nhà
Thèm được nghe tiếng gọi
Ngoài trời mây cứ trôi
Chim bay không trở lại
Gió vi vút lưng đèo
Dòng sông thì cứ chảy
Tôi cũng đành nhẫn nại
Đếm phút lại đếm giây
Đếm nắng vàng ngõ vắng
Bao giờ hoàng hôn phai ?
Đếm đêm dài hay ngắn
Bao nhiêu lá úa tàn ?
Đếm tiếng chuông điện thoại
Bao nhiêu lần reo vang ?
Đếm cuộc tình xa ngái
Sao không còn quay về ?
Sao ngày dài lê thê
Làm gì cho chóng hết ?
Chẳng lẽ ngồi làm thơ
Cái trò chơi trẻ nít !
Chẳng lẽ ngồi hỏi mây
Bay hoài sao không mệt ?
Chẳng lẽ ngồi ngờ nghệch
Nhìn nhau qua gương soi
Mặt mày mân mê mãi
Ngán ngẫm ngớ ngẫn ngồi
Ngồi từ sáng thứ bảy
Qua tối chủ nhật sau
Đếm từng giây từng phút
Tiếc thời gian qua mau...
4.VIII.2000
TỰ SỰ NỬA KHUYA
Đi không ai nhớ
Về chẳng ai mong
Xa không ai đợi
Gần chẳng ai trông
Mình tôi một bóng
Sống phải phân tâm
Vừa đóng vai vợ
Lại diễn vai chồng
Nhiều lần đi chợ
Phải về tay không
Thấy trong bếp lửa
Cháy rực hoa hồng
Vo gạo nấu cơm
Thấy toàn mây trắng
Từng đêm khuya vắng
Đẩy cửa vào nhà
Chỉ con mèo đói
Mắt ướt ngó ra
Rụng xuống bông hoa
Hai bàn tay lạnh
Chăn gối trên giường
Ẩm rêu hiu quạnh
Sao em rất thánh
Không đến vỗ về
Sáng trưa chiều tối
Dài đến lê thê
Chỉ còn trang thơ
Thắp lên lửa ấm
Nhìn ra cuộc đời
Thấy hoa đang thắm
Trăm năm ngắn lắm
Đã nửa kiếp người
Ngóng em từng phút
Sắp mòn con ngươi...
THƠ MỪNG SINH NHẬT 41 TUỔI
Sống riết rồi cũng chán
Ngoài bốn mươi còn gì ?
Tứ thập nhi bất lực
Như gỗ đá vô tri
Không dám làm Chiêu Lỳ
Rượu phiêu bồng say khướt
Thương khóc nàng Quỳnh Như
Hơn hai trăm năm trước
Không như Cao Bá Quát
Cúi đầu trước hoa mai
Ta ươn hèn quỳ gối
Trước danh vọng tiền tài
Không như Nguyễn Công Trứ
Cõng giai nhân lên chùa
Ngâm thơ cười hào sảng
Ngất ngưỡng sướng hơn vua
Không dám như Nguyễn Du
Đói lòng ăn hoa cúc
Lặn vào cõi bể dâu
Bốn mươi bạc trắng tóc
Ta hèn không dám khóc
Ta ươn chẳng dám cười
Khóc cười trong thân phận
Cuốùi thế kỷ hai mươi
Đầu thế kỷ hăm mốt
Ta cũng chẳng dám chơi
Như Tú Xương sông Lấp
Cất tiếng gọi đò ơi !
Linh hồn chìm dưới đất
Sống riết rồi chai mặt
Chán phèo cái mặt ta
Soi gương ai lơ láo
Nhìn mãi chẳng nhận ra ?
Ngày mệt nhọc trôi qua
Đến đêm đen đông đặc
Nằm dài như cá khô
Chảy hai dòng nước mắt...
1.VIII.2000
NHỮNG NGÀY VUI
bắt đầu ra khơi tơi bời giông tố
tôi vẫn cười ham hố
những cuộc vui
trăm năm sau dưới cỏ ngủ vùi
ai còn nhớ đến một người quốc sắc
ai còn thầm nhắc
một bóng mây bay phai cuối chân trời
ai còn nhớ chỗ đó nắng ngời
đêm khuya khoắt có một người ngồi hát
ai còn nhớ vầng trăng xanh bát ngát
mọc giữa trưa?
tôi đã có lời thưa
trang thơ mỏng manh trang đời yếu đuối
xin hãy nâng niu
và dỗ dành nhau bằng hơi thở thương yêu
dìu nhau đi giữa muôn trùng giông gió
rồi sẽ đến một đêm nắng đỏ
chia sẻ niềm vui ấm áp trong đời
trăm năm phù du của một kiếp người
ngắn hơn dòng sông
dài như chớp mắt
vậy sao không cất lên tiếng hát
cho đỡ buồn
chúng ta yêu nhau như gió núi mưa nguồn
đằm thắm quá lại càng da diết quá
cây đời thơm tho trĩu quả
hiến dâng nhau nồng ấm giữa ngôi nhà
trẻ thơ cười và tập đọc ê a
giọng trong vắt
hạnh phúc lớn lao và mai sau thiên thần thầm nhắc
những ngày vui...
22.XII.1998
DỖ EM
mỗi đêm tôi đều đi du lịch
vào cõi chân mây cuối trời
nơi ấy không có bóng con người
không có tiếng chim reo vòm lá
không có gì cả
ngoài tôi
mơ hồ nghe sóng vỗ tít trùng khơi
tôi vẫn cứ nằm yên một chỗ
với hơi thở
trong mỗi giấc mơ
kinh thánh dạy tôi đi từ giấc mơ
để đến với một thế giới khác
thế giới của tình yêu không cần âm nhạc
của thi ca không phải để lưu danh
cứ như thế trong yên tĩnh bóng đêm
tôi lại đi du lịch
em trong trẻo em hồn nhiên có bao giờ em thích
phiêu du cùng tôi đi đến chân mây
trên hành tinh này
có những nơi ta chưa biết đến
vậy mà mùi hương từ nghìn trùng quyến luyến
cứ vỗ về nhau
em ngoan ơi nhắm mắt ngủ cho sâu...
25.III.2000
VẺ ĐẸP
không gì đẹp bằng người đàn bà bụng chửa dạ mang
từ đây có một trái đất của riêng nàng
được đặt bình yên tại nơi thánh thiện
nàng cao quý mỉm cười mãn nguyện
gìn giữ cho riêng mình
một hành tinh
một bình minh
đặt tên là Sự Sống
cây sẽ ra hoa như trùng dương đem về tiếng sóng
nàng đem đến cho tôi hình bóng
của chính tôi
áp tai nghe sự sống đã sinh sôi
trái đất lớn dần thiên thần cựa quậy
tôi thấy chính máu tôi đang chảy
vĩnh viễn trong thân xác của nàng
tôi nghe từng bước chân tôi đang nhảy
trong nỗi đau êm ái của nàng
niềm vui nào đã dạy tôi hân hoan
hạnh phúc nào đang dỗ tôi biết khóc
trái đất nhỏ nhoi tinh khôi như viên ngọc
chói ngời cõi tâm linh
tôi biết ơn nàng gìn giữ cho tôi một hành tinh
10.X.1995
SỢ QUÁI GÌ
nếu có một đứa con bằng xương thịt
của chính anh
cuộc đời anh sẽ khác
như người đi gieo hạt
chờ đợi ngày mai gặt hái niềm vui
như người giong buồm ra khơi
sẽ đem về hạt muối
cuộc đời anh nhân đôi
đó là lần đầu tiên hái ngôi sao trên trời
đặt tên Sự Sống
những mệt mỏi chán chường hư vô trống rỗng
bây giờ xa lạ với chính anh
đó là lần đầu tiên chạm đến mùa xuân
đặt tên Nhân Loại
như người nông dân gắn bó với luống cày
được thu hoạch mùa vàng vĩ đại
anh biết từ nay anh tồn tại
vĩnh viễn giữa trần gian
giọt máu vẫn chảy
vẫn chảy
vẫn chảy
dẫu sau khi anh đã mất đi rồi
được nhân đôi cuộc đời
sợ quái gì cái chết
28.X.2001
QUỐC ƠI
để rồi xem hàng cây ven đường
sẽ rụng lá ngày tôi trở lại
những địa danh mơ hồ trong trí nhớ
chẳng biết mình sinh đẻ nơi đâu?
chắc chắn là tôi tồn tại ở địa cầu
trái đất nhỏ nhoi như viên bi lấp lánh
da đỏ da đen da vàng da trắng
muôn màu da chỉ nói tiếng con người
sao lại phân chia đông tây nam bắc
hận thù nhau
mỗi sớm mai chạm mặt nhìn nhau
sao không cười lại khóc?
sông suối mưa nguồn biển khơi
cũng không nhiều bằng nước mắt
mai kia tôi vắng mặt
trên trần gian
giữa cõi thu vàng
có còn ai nhắc Lê Minh Quốc
còn để lại dăm bảy trang thơ
hắn đi giữa đời như một kẻ ngủ mê
vắt kiệt sức trên cánh đồng chữ nghĩa
dù chẳng biết để làm gì?
an ủi vỗ về là ngọn gió từ bi
thổi rông rênh qua ngày tháng
để rồi xem hàng cây ven đường
sẽ còn che bóng nắng
lúc thi sĩ bước chân qua...
10.IX.2001
THƠ ƠI
(bìa 4)
Nuôi dưỡng tình yêu như giữ cảm xúc cho thơ
Phải đau đớn tận cùng với môi son mắt biếc
Thấy từ trong nghìn trùng tử biệt
Lại mọc lên hy vọng rất mơ hồ
Những lúc này máu thịt hóa ra thơ
Anh chỉ viết và bịt tai quên hết
Xa lánh nhỏ nhen ti tiện giữa đời
Anh hào hứng như trở về tiền kiếp
Nuôi dưỡng tình yêu như người đang đi xiếc
Trên sợi dây sinh tử rất chênh vênh
Hoặc đến được phía chân mây ảo ảnh
Hoặc sa chân xuống hố thẳm gập gềnh
Những lúc này anh viết bởi đang quên
Quên cả chính anh chỉ nhớ người phải nhớ
Một gương mặt quê mùa có nụ cười rạng rỡ
Khơi dậy trong anh niềm vui sống mỗi ngày
Nuôi dưỡng tình yêu như tạo ngọc cho trai
Mọi thử thách hữu hình trong hạt cát
Anh làm thơ để xoa dịu nỗi đau
Từng ngày bể dâu tạo nên xúc tác
Hóa ra thơ như một lẽ nhiệm màu
Nuôi dưỡng tình yêu như gìn giữ chiêm bao
Mơ gặp một đêm anh đủ vui một sáng
Nếu nàng bỗng dưng quay ngoắt bỏ đi
Anh sẽ héo khô vô hồn mưa nắng
Anh sẽ rơi trong tột cùng chán nản
Thơ chết tươi lúc chưa kịp chào đời...
2002
< Lùi | Tiếp theo > |
---|