Bốn mùa thay sắc lá
1.
mọi ngọn nến đã tắt
người đã thổi tắt
một nhát dao chém xuống dòng sông
cuồn cuộn bãi bờ dậy sóng
giông tố ngoài khơi
đã chết cóng
tâm hồn tôi hoang mang
chẳng rõ vì sao giữa xuân xanh hoa hồng lại héo
giữa ngày vui ngọn nắng mới dậy thì
sao màu rêu lại vội xám?
từ phía sau viên đạn đang bắn lén
giết chết tươi câu thơ
câu thơ viết lên mây
đã bão giông từ khước
tình yêu dành cho sương khuya
đã ban mai chối bỏ
gương mặt người ẩn hiện mỗi giấc mơ
đang tan biến sau mỗi ngày thức dậy
tôi thầm hỏi vì sao
sông cạn nguồn?
tôi thầm hỏi vì sao
tiếng cầu kinh đóng lại nắp quan tài
vẫn vọng về cuối đường hun hút?
lựa chọn của mỗi người
cũng tựa bốn mùa thay sắc lá
tình yêu tôi không thay sắc lá
vẫn tin vào phép lạ
đứa trẻ nào lại không tin thiên chúa trên trời
bình an dưới thế cho người thiện tâm
đã xưa rích rồi chăng?
đã cũ mốc rồi chăng?
2.
tôi đã thấy tôi khốc liệt khốn cùng
ngổn ngang giáo, gươm, đao trên bãi chiến trường
làm gì có đường về cứu rỗi
làm gì có linh hồn đau đáu một tình yêu
tình yêu trở thành món hàng second-hand
đã phế phẩm nỗi buồn ứa nước mắt
hôm ấy, thứ sáu ngày 13
ngày 13 tháng 13 từ trời cao vọng lại tiếng oa oa
tình đôi lứa chào đời lần thứ nhất
tôi thầm hỏi vì sao
sông cạn nguồn?
tôi thầm hỏi vì sao
cô bé ngày xưa quàng khăn đỏ
lũ sói hoang đã ngấu nghiến lâu rồi?
tôi thầm hỏi vì sao
cô bé bán diêm cúi xuống hôn tôi đêm giáng sinh nhiệm màu cổ tích
lại bay về trời?
ngày tháng đang trôi đi
những tiếng cười trong trẻo
vùi lấp dưới gót giày Lãng Quên
giấu biệt tiếng kêu than
mỗi một ngày tôi vẫn gọi lên
gọi lên chập chờn
gọi lên chếch choáng
gọi lên chông chênh
ngày chệch choạng đêm chềnh choàng mở mắt
bằng linh cảm của kẻ đi lạc trên sa mạc
chân trời xa tít
chân mây mờ mịt
cáp địa chấn xa tít trùng khơi
không tín hiệu
không một tiếng trả lời
có đủ niềm tin sẽ đến được bên người?
3.
lại lầm lũi tháng ngày thao thức nhớ
mệt mỏi thương
như thú hoang lè lưỡi liếm vết thương
tự hồi sinh từng ngày hoảng hốt
tự phục sinh trong cô độc
tự khai sinh niềm vui
bạn bè đã bỏ tôi
người đã bỏ tôi
không một ai ngồi lại thì thầm an ủi
dẫu đôi câu như khách lạ tình cờ
dẫu đôi lời khuyên nhủ vu vơ
không tiếng nói không âm thanh không có gì chia sẻ
một mình tôi lạc lõng đường dài
tôi đã đi qua đi tôi
bằng niềm tin dịu dàng sắc cỏ
đừng xô tôi ngã
đừng xô tôi ngã
đừng xô tôi ngã
bền lòng đợi nắng mai lên
vết thương lành lặn da non
từng chảy máu a, b, c, d… loằng ngoằng dòng chữ viết
câu thơ buồn khép lại
ngày tháng cũ xóa đi
lại bắt đầu trang viết mới
tôi nắn nót từng chữ
tập đánh vần từng câu
tưởng là thế, ngờ đâu
ngờ đâu rơi thỏm vực sâu
tôi bàng hoàng níu lại
một người
chỉ một người
tình mơn mởn tình gối chăn tình rầu rầu ngày ngày thơm cỏ mọc
chẳng bao giờ ngộ độc
câu thơ mạch nước ngầm
vẫn len lỏi qua từng thớ đất…
4.
sẽ nắng ban mai lúc nửa khuya rùng mình tỉnh giấc
tôi yêu người hay an ủi chính tôi?
(Sài Gòn, rạng sáng thứ Sáu ngày 29.8.2014)
Tại sao người ta sống?
tại sao người ta sống?
câu hỏi đặt ra như gió chạy trên trời
cá bơi dưới nước
ngựa cuồng chân trên những ngả tư đường
ngọn đèn vàng xanh hồng tím đỏ
để đêm về gây nhớ một mùi hương
sống là đợi một mùi hương từ trong ký ức
đã lãng quên đã thất lạc xa nguồn
đã biến mất từ muôn trùng vạn kiếp
chợt quay về bủn rủn vạt trăng suông
tại sao người ta sống?
lặng lẽ đi qua những náo động ồn ào
lại náo nhiệt những buồn vui hư ảo
lại thăng trầm vực thẳm với non cao
lại đôi lúc mở lòng chờ cái chết
quên hết
những nhọc nhằn gai nhọn bủa vây nhau
có những ngày tôi gặp ngọn cỏ lau
mới ý thức lâu nay mình quên sống
trong đời sống mở ra nhiều tiếng động
thèm lặng yên một khoảnh khắc mơ hồ
có đôi khi con người ta im lặng
đã chắc gì hoa trái héo và khô?
đã chắc gì suốt đời mây cứ trắng
có ai hay mây trắng ngủ trong mồ?
đời sống mà, sống đi mà vậy thì tôi lại sống
phút phục sinh của một sáng yên lành
tôi lại thấy nõn nà tà áo mới
thịt xương em tình ái rất chân thành
tại sao người ta sống?
câu hỏi đặt ra trong tuyệt vọng tít mù
trong hy vọng lẻ loi như ngọn nến
cứ âm thầm dẫu gió cuốn âm u
cứ miệt mài từng ngày qua đến tháng
đừng nghĩ ngợi ngoài trời bông hoa trắng
vẫn dịu dàng thanh khiết một làn hương
sống là đi và đôi khi nằm hoặc đứng
cái chết kia đang đợi cuối con đường
vẫn biết thế vẫn miệt mài hăm hở
niềm vui nào không ẩn giấu tai ương
hạnh phúc nào không ủ mầm phản bội
con ốc nào không chứa một trùng dương
tại sao người ta sống?
ừ cứ sống
cái chết kia đang đợi cuối con đường...
(22.6.2011)
< Lùi | Tiếp theo > |
---|