THỂ LOẠI KHÁC Tạp bút

LÊ MINH QUỐC: Ngộ chưa cái chuyện... trả tiền


Một trong những thói xấu của đàn ông khiến người phụ nữ ghét nhất là gì? Thói keo kiệt, bủn xỉn, xem đồng bạc to như núi. Hạng này, thời nào cũng có. Thế nhưng, khi mới cưa cẩm, tán tỉnh người đẹp chẳng ai dại gì để lộ “cái đuôi”.

Vào trong quán ăn, quan sát cặp nam nữ lúc ăn và nhất lúc trả tiền, thiên hạ có thể biết được mối quan hệ của họ. Nếu lúc tính tiền, người đàn ông cầm “biêu” (bill), chỉ liếc mắt xem con số và kín đáo móc ví, chắc chắn họ là đôi tình nhân. Nếu người này xem xong, chuyển người kia rồi móc tiền “cưa đôi”, chỉ có thể bạn bè. Nếu lúc ấy, người đàn ông ngồi ngửa lưng ra thành ghế, mắt ngó lên trần nhà, không thèm quan tâm, mặc cho người phụ nữ trả tiền, dứt khoát họ là vợ chồng.

 

ngochuacaichueyntratien

Chia sẻ liên kết này...

 
 

LÊ MINH QUỐC: "Mắt" hay "tai"?

 

Từ xửa từ xưa đến nay, từ thuở Eva và Adam rời khỏi vườn địa đàng, tình yêu của mọi lứa đôi đều không thoát khỏi “công thức”: “Con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt”.

Với giới mày râu, vẻ đẹp bên ngoài luôn là yếu tố đầu tiên tạo nên sức quyến rũ, hấp dẫn khiến họ có lúc ngẩn tò te, nhìn không chớp mắt. Trong văn học cổ điển lẫn đời thường, ta đã gặp nhiều tình huống na ná, đại loại, chàng công tử nọ chỉ mới thoáng gặp tiểu thư kia, lúc quay về nhà đã tương tư, nằm quay đơ suốt mấy ngày liền. Ấy là do hương thơm dịu vợi, do nét mặt Tây Thi đã khiến họ “nát thần tính, lính quýnh thần hồn”! Đàn ông yêu bằng mắt? Đúng rồi. Có như thế, các thẩm mỹ viện mới mọc lên như nấm. Phụ nữ cần “tân trang” vẻ đẹp bên ngoài không chỉ để tự tin hơn, còn là nhằm dành cho người khác phái “chiêm ngưỡng” nữa đấy chứ.

 

MAT-HAY-TAI

Chia sẻ liên kết này...

 
 

LÊ MINH QUỐC: "Chín” theo kiểu “đi tắt”

 

“Đã mang tiếng ở trong trời đất / Phải có danh gì với núi sông”, nhà nho Nguyễn Công Trứ đã nói lên được khát vọng từ của loài người từ thuở khai thiên lập địa. Ai cũng muốn mình trở thành “cái đinh” trong mắt người khác, ít ra phải “nổi” hơn thiên hạ, cho dù “không cao” nhưng ai ai cũng phải “ngước mắt nhìn”! Giữa bãi biển, nếu vốc lên một nắm cát và ném xuống, đố ai có thể tìm lại được những hạt cát vừa rời khỏi tay mình. Mà với hạt ngọc lại khác. Viên ngọc ném xuống cát vẫn còn lồ lộ ra đó.

Khát vọng này nghĩ cho cùng là chính đáng, có như thế, con người ta mới luôn ý thức phấn đầu để nâng cao và hoàn thiện bản thân mình.

 

chin-kieu-di-tat

Chia sẻ liên kết này...

 
 

LÊ MINH QUỐC: Thế giới riêng của nàng

 

Với thế giới của người phụ nữ hiện đại, lúc quan sát, tôi luôn xác tin rằng: Dù nhân loại có tiến bộ vượt bực cỡ du lịch tận sao Hỏa thì đức tính thủy chung của họ vẫn như thưở hồng hoang. Nghĩa là mặc kệ nhu cầu về làm đẹp, quan niệm về cái Đẹp có thay đổi xoành xoạch như mốt thời trang thì họ vẫn “chắc dạ bền lòng” với người đàn ông của mình. Điều này ai ai cũng thấy, khỏi cần phải chứng minh gì ráo. Có điều sự thủy chung ấy trong thế kỷ 21 này lại có cách biểu hiện khác trước và đã khiến trở thành mối lo ngay ngáy của các đấng trượng phu. Ngày trước khi người phụ nữ e lệ bước lên xe hoa, khóc sùi sùi thương cha nhớ mẹ, trong lòng chỉ khắc ghi:

Chưa chồng đi dọc đi ngang

Có chồng cứ thẳng một đàng mà đi


thegio-cua-nang

Tranh Lê Minh Quốc minh họa bài viết Thế giới riêng của nàng

Chia sẻ liên kết này...

 
 

LÊ MINH QUỐC: Bàn về cái đẹp

banvecaidep

 

1.


Đã rượu, phải say. Đã đàn bà, phải đẹp. Có phẩm hạnh, nết na nhưng nhan sắc na ná Chung Vô Diệm, một chín một mười với Thị Nở, e rằng cũng chẳng có đấng mày râu nào ghé mắt đến. Nói thế, vậy hóa ra chính vẻ đẹp bề ngoài là yếu tố quyết định “giá trị” của người đàn bà sao? Đúng! Nghe câu trả lời quả quyết, hùng hùng hổ hổ như lúc cô diễn viên nọ tuyên bố “yêu mà không tiền chỉ có nước cặp đất mà ăn”, ắt sẽ có người gân cổ lên cãi chí chóe. Thậm chí còn chụp luôn cái mũ to tổ chảng về “quan điểm”, “đạo đức”…. Mà này! Đừng vội nổi nóng. Bởi chỉ mới nghe “mở bài” mà chưa vào phần “thân bài” và “kết luận”.

Chia sẻ liên kết này...

 
 

LÊ MINH QUỐC: Hạt cát & hạt ngọc

 

1.


Có người đàn ông dẫn con ra bãi biển, ông vốc một nắm cát lên tay và bảo con hãy quan sát. Đứa trẻ thầm nhủ: “Cát là cát, hạt nào cũng vậy, có gì khác nhau đâu mà cha bảo phải xem với ngó?”. Rồi nó trố nhắm nhìn chăm chú: Từ bàn tay của người cha, nắm cát ấy được thả chậm rãi xuống bãi cát.

Người cha nói: “Con hãy nhặt lại những hạt cát của cha”. Trời! Đứa trẻ kêu rú lên: “Không thể được cha ơi! Không ai có thể làm được cả”. Người cha vẫn im lặng. Ông lặng lẽ lấy trong túi áo vài hạt ngọc trộn lẫn vào nắm cát rồi lại thả xuống cát, bảo nó nhặt lên. Dễ ợt! Ai mà làm chẳng được. Chú bé cười khì khì. Ông nhìn vào mắt con nhắn nhủ: “Trong cộng đồng xã hội cũng vậy con à. Có những người là ngọc, vì thế họ là tài năng nên nổi bật giữa đám đông, không lẫn vào người khác. Ngược lại có người chỉ là cát trong muôn trùng hạt cát mà những hạt cát ấy không ai có thể phân biệt được”.

Câu chuyện này có thể là tư duy sống của nhiều người, nhất là lớp trẻ.

 

hat-cathatngocRr

Chia sẻ liên kết này...

 
 

LÊ MINH QUỐC: Giá của sự lựa chọn

 

 

Thời buổi nào cũng vậy, con gái trong nhà đến tuổi đôi mươi là các bậc phụ huynh đã lo sót vót. Cứ như trong nhà có… bom nổ chậm. Chi bằng, nó yêu đứa nào, gả phắt cho xong. Nói thì nói vậy, vì thương con, cha mẹ mình “nhỏ to tâm sự” vậy thôi, chứ nó đã “quyết” thì có ông trời có xuống đây cũng thua! Mà phải như thế thôi, còn hơn là vào một ngày đẹp trời, nó vác về nhà cái bụng lặc lè thì giấu cái mặt vào đâu?

 

gia-cua-su-lua-chon

Chia sẻ liên kết này...

 
 

LÊ MINH QUỐC: Tình vui trong phút giây thôi

 

Phải đầy kinh nghiệm “trường đời”, người xưa mới có thể viết được câu thơ “trúng chóc”: “Thiên lý tha hương ngộ cố tri”. Nhiều du học sinh đã sống và học tập ở nước ngoài, cảm nhận điều này rõ hơn ai hết. Mới mười tám đôi mươi, ăn chưa no lo chưa tới nhưng vì nhiều lý do mà có những cô cậu phải bước lên máy bay đến nơi quê người đất khách. Lúc ấy, câu văn trong Quốc văn giáo khoa thư hiện lên rõ mồn một: “Ôi cảnh biệt ly sao mà buồn vậy!”. Buồn thì buồn nhưng cũng phải nhớ lời dặn dò của bố mẹ: “Sang đó, cố gắng mà học nghen con. Đừng có bồ bịch lăng nhăng, ăn chơi đàn đúm mà xao nhãng học hành”.

 

tinhvuitrongphutgiaythoi

Chia sẻ liên kết này...

 
 

LÊ MINH QUỐC: Đàn ông ở rể: Có thực là chính mình?

 

Do nhiều lý do khác nhau, sau tiệc cưới đầy ắp câu chúc “trăm năm hạnh phúc”, người đàn ông phải tá túc ở nhà vợ. Lúc ấy, trong đêm “động phòng hoa chúc”, câu đầu tiên mà cô dâu thỏ thẻ với chú rể: “Anh đừng ngại, nhà em cũng như nhà anh”. Nói một cách văn hoa bay bướm hơn:  “Nhà của em nhưng trái tim em đã đập trong lồng ngực anh”. Lúc ấy, cả hai nhìn thấy cuộc đời chỉ rặt màu xanh của sự tin yêu và phơi phới hy vọng.

Có thể lúc thời gian đầu xuôi chèo mát mái. không có gì đáng phàn nàn, nhưng sau đó, sự việc trở nên rối tung, rối mù vì những lý do cỏn con, những va chạm vặt vãnh…

 

dan-ong-o-re-R

Chia sẻ liên kết này...

 
 

LÊ MINH QUỐC: "Ở bển" mới về


Hồi sang Mỹ, thăm hỏi nhiều gia đình người Việt, nhiều phụ nữ cho biết, họ sợ nhất là thời gian chồng về Việt Nam. Nghe thật lạChị bạn tôi thẳng thừng: “Mấy ổng về nước chỉ thời gian ngắn, sang đây là thay đổi tính cách cái xoạch. Những gì đã được “giáo dục” thì nay quên béng hết. Cái thói gia trưởng đùng đùng nổi dậy như cuồng phong bão táp!”.

 

o-ben-moi-ve

Chia sẻ liên kết này...

 
 

Trang 56 trong tổng số 60

Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com