Rắc rối nhất của đàn ông xẩy ra từ lúc nào? Từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây, từ trái đất lên tận sao Hỏa (nếu con người có ở đó), chỉ có thể trả lời dõng dạc rằng: “Từ khi có đàn bà”.
Vào một ngày mưa thuận gió hòa, Đấng Tạo hóa ban tặng cho người đàn ông một món quà mà họ chưa hề biết đến: người đàn bà. Da thịt mát như hoa. Tiếng cười vang như ngọc. Hương thơm như trái chín. Chung sống với nhau, hả hê lắm. Sung sướng lắm. “Là môi đã chạm vào môi/ Thở chung hơi thở rã rời thịt xương”. Rồi chỉ một thời gian ngắn thôi, người đàn ông năn nỉ đến gẫy lưỡi, van xin đến khàn hơi trả lui báu vật ấy, lý do đưa ra như: Cái người mà Ngài tạo ra và mang đến cho tôi, người đó đã làm cuộc đời tôi khó sống quá! Nó luôn mở loa phóng thanh liên tu bất tận, điếc cả con ráy khiến tôi không lúc nào yên thân. Lúc nào nó cũng bắt tôi chú ý đến nó, phải cưng chiều hết cỡ thợ mộc. Mà nào có yên đâu, lúc tôi muốn đi săn, nó bảo phải ở nhà; lúc tôi cần nghỉ ngơi ở nhà, nó bắt phải đi săn…
Tranh Lê Minh Quốc minh họa "Riêng một góc trời" của chàng (nguồn: tạp chí Duyên dáng Việt Nam số tháng 9.2013)
Lời than vãn này tràng giang đại hải, dài ngoằn như sớ Táo quân. Cuối cùng người đàn ông cũng thoát được “của nợ”.
Được trở lại cuộc sống bình yên như trước, người đàn ông vui vẻ, sung sướng hơn chăng? Hỡi ôi! Họ lại buồn như con chuồn chuồn. Chán như con gián. Ngày tháng trôi qua nhạt như nước ốc. Chẳng còn gì thú vị nữa. Cuối cùng, người đàn ông van xin hãy trả lại người đàn bà. Rồi một ngày kia, họ lại tiếp tục than vãn, ngao ngán thở dài. Chẳng lẽ, cơ chế “xin - cho” cứ lặp đi lặp lại mãi sao? Không, Đấng Tạo hóa bèn phán một câu xanh rờn: “Ngươi không sống với nó được nhưng ngươi cũng không thể sống thiếu nó”.
Rắc rối từ đó.
Biết rắc rối, nhưng đàn ông “láu cá” lắm. Than van rỉ rả, thở dài sườn sượt ngoài miệng nhưng trong lòng vẫn quyết sống có đôi có lứa. Có ngô có khoai. Có nếp có tẻ. Có âm có dương. Thế nhưng tự thăm thẳm tâm hồn, cõi lòng sâu kín họ vẫn muốn những lúc “riêng một góc trời”. Được trở về một góc khuất của riêng mình. Có phải đây là thuộc tính của riêng đàn ông?
Không, đàn bà cũng vậy thôi.
Nhà thơ Eptusenko có câu thơ: “Chẳng có ai tẻ nhạt ở trên đời/ Mỗi số phận chứa một phần lịch sử/ Mỗi số phận rất riêng, dù rất nhỏ/ Chắc hành tinh nào đã sánh nổi đâu?”. Mỗi con người dù sinh ra trong cung điện nhà vua, hoặc khóc oe oe ngoài vỉa hè, tự bản thân họ đã là một vũ trụ riêng lẻ. Một thế giới riêng khó ai có thể khám phá đến “bí mật” cuối cùng. Dù ăn đời ở kiếp. Đêm chung một giường. Nằm chung một gối. Lồng ngực này từng đau đớn bởi nhịp đập của trái tim kia. Xương thịt cả hai đã tái tạo một và nhiều bóng hình tiếp nối. Vậy mà các yếu tố ấy vẫn không là sự gắn kết vĩnh viễn để hai người trở thành một bóng. Sự phù hợp, hòa hợp “như hai là một” ấy, chỉ là biện pháp có tính chất tạm thời. Có điều cả hai thực hiện tự giác, không ai ép buộc ai.
Ép buộc mà được à? Thất bại não nề nhất của tình yêu chính là sự sở hữu. Khi manh nha ý thức sở hữu, con người ta luôn có một tham vọng điên cuồng là phải kiểm soát tất tần tật những gì người kia đang có, dẫu suy nghĩ ấy nằm ở trong đầu. Biểu hiện ấy liệu có phải tình yêu? Hay chỉ là trói buộc của các văn bản pháp lý của hôn nhân thể hiện qua hành động mỗi ngày? Sống với nhau như thế, thà làm chàng Robinson đơn thân độc mã trên hoang đảo còn hơn.
Một nhà tâm lý học quả quyết, con người ta sẽ hạnh phúc hơn nếu hiểu rõ về giới tính của nhau. Lâu nay người đàn bà đã hiểu thế nào về người đàn ông? Nếu có một điều tra xã hội học trên phạm vi toàn thế giới, tôi nghĩ sẽ có đến 99,99 % khẳng định quả quyết rằng, đàn ông là kẻ đi săn, hở ra một chút, không theo dõi, không quản lý là “nó” sổng ngay thôi. Tí tởn với Thị Nở, hú hí với Thị Mịch, hò hẹn với Thị Dậu… ngay tắp lự, chứ có đàng hoàng, tử tế, thủy chung gì đâu!
Nghĩ nhưng thế không sai nhưng oan lắm.
Trong cuộc sống, có những lúc người đàn ông muốn được quay về với thời còn độc thân, chưa bị ràng buộc bởi một trách nhiệm nào. Công việc mỗi ngày đã khiến họ như bị lôi tuột vào vòng quay chung. Giờ này việc này. Giờ kia việc nọ. Tối mắt tối mũi. Còn thời gian đâu nghĩ đến những chuyện khác. Chính vì vậy, có những lúc họ cần được thoát ra khỏi trách nhiệm làm cha, làm chồng để sống cho riêng mình. Chẳng có gì to tát, ầm ĩ cả. Có thể vào một buổi chiều, thay vì phải cuống cuồng phóng xe về nhà, nếu không nàng cằn nhằn với một loạt câu hỏi “ác liệt” không thua gì các nhà báo viết phóng sự điều tra: “Ai? Việc gì? Lúc nào? Ở đâu?” nghe phát mệt. Lúc ấy, họ cần ngồi một góc nào đó. Ngồi lặng lẽ ngắm đường phố sau mưa để suy nghĩ về sự việc vừa xẩy ra ở công ty sáng nay chẳng hạn. Chỉ vậy thôi, Rồi về.
Có thể, một sáng Chủ nhật này thay vì phải thực hiện thời khóa biểu đã quy định mỗi tuần, họ cần một mình lang thang trong các hiệu sách cũ, lục lọi tìm kiếm gì đó để sống lại thời còn đi học, tìm lại cảm giác sung sướng lúc vớ được quyển sách đã từng đọc ngày xưa. Cũng có thể, ghé qua bệnh viện thăm cô người yêu cũ vừa ly dị chồng, mua tặng một bó hoa mà nàng thích. An ủi đôi câu. Chỉ vậy thôi. Rồi về.
Oái oăm những lúc “rồi về” ấy, người vợ / người tình vẫn bắt nọn câu này, hoạnh họe câu kia khiến họ cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm. Ủa vậy hóa ra khi đã chung sống, con người ta không thể có những lúc “riêng một góc trời”?
Một nhà văn dù tài ba, có óc tưởng tượng đến cỡ nào cũng không thể hình dung ra hết được các tình huống có thể xẩy trong đời người. Nhất là ở người đàn ông. Với mối quan hệ ràng rịt của cộng đồng, có lắm chuyện, lắm lúc mà người đàn ông khó có thể tâm sự hết với người đầu tay gối. Họ cần vài người bạn thân tư vấn, góp ý một vài công việc nào đó. Đôi khi cũng chẳng cần lời góp ý, chỉ cần có người bạn lai rai chút men cho hào hứng để bộc lộ nỗi niềm là đủ.
Ngày nọ, tình cờ trên facebook, chàng liên lạc được người yêu cũ, nàng cho biết đang hạnh phúc với chồng và muốn trả lui cái nhẫn chàng đã tặng thuở yêu nhau. Lúc ấy, tưởng chừng thuyền cập bến đến nơi. Vậy mà không. Nay, nàng không muốn giữ nữa. Không muốn ám ảnh mãi một quá khứ, dẫu đẹp. Chuyện này chỉ hai người biết. Chàng đã nhận nhằm xóa sạch quá khứ và cũng là một cách nhẹ nhàng với đời sống riêng tư của mỗi người. Chàng đã nhận, cất giữ nơi một nơi của riêng mình.
Người đàn ông thường có những mối quan hệ không chỉ tình mà còn là nghĩa. Thời “hàn vi” chàng ăn nhờ ở đậu nhà người dưng, cô con gái chủ nhà săn sóc chàng lúc trái gió trở trời bởi ít nhiều có tình ý. Rồi, tình cờ gặp lại, chàng đã tự nguyện tặng một số tiền như lời cám ơn.
Những chuyện đại loại như thế chẳng có gì. Không có gì bởi quá khứ ấy không hề xen vào hiện tại. Thế nhưng sóng gió đùng đùng nổi lên khi vợ/ người tình tò mò phát hiện, truy hỏi đến tận cùng. Người đàn ông cảm thấy mệt mỏi bởi “góc khuất riêng” nhất của mình đã không được tôn trọng. Lẽ ra, dẫu có biết thì người đàn bà khôn ngoan hãy phớt lờ. Không thèm quan tâm đến. Cứ xem như chuyện riêng của chàng. Mà trên đời, ai lại không có những chuyện riêng tư khó nói? Đâu phải bất kỳ chuyện gì cũng phải tâm sự, kể hết cho nhau? Mà dẫu có kể, “người ngoài” cũng khó có thể hiểu hết ngọn nguồn sự việc nhất là vợ/ người tình - bởi không khéo chuyện nọ xọ chuyện kia chỉ thêm mệt óc. Chẳng nên tích sự gì. Vậy biết để làm gì?
Nói như thế, vì tình ái không nuôi dưỡng bằng cụm từ “biết tuốt”. Cái gì cũng biết tuốt tuồn tuột thì còn gì để khám phá nhau, chinh phục nhau, quyến rũ nhau?
Trong thời hiện đại này, “riêng một góc trời” của người ông thường nằm trong chiếc điện thoại, trên facebook, trang mạng xã hội đã đăng ký tài khoản cá nhân. Họ có thể tung tăng từ “chém gió” đến “buôn dưa lê” như một cách thư giản, giải bày tâm sự. Kệ họ, đừng thèm can thiệp đến. Nếu muốn, hãy khôn khéo hơn, linh hoạt hơn và đừng bao giờ tạo cho họ cảm giác bị “theo dõi” mọi lúc, mọi nơi. Người đàn ông vốn cứng đầu, họ không sợ bị kiểm soát mà hành vi thô bạo ấy đã khiến họ cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. Không được tôn trọng. Và nhất là không tin cậy ở họ.
Người đàn ông không chỉ “láu cá” mà còn “thực dụng”, họ chẳng ngốc dại phải đánh đổi “ảo” thay thế cái thật. Họ cũng chẳng vì “trăng hoa tuyết nguyệt” qua đường khiến tan đàn sẻ nghé mái ấm đang gìn giữ chắt chiu từng ngày. Nói nghe hay quá nhỉ? Mà đàn ông vốn “nhẹ dạ” lắm kia mà, biết đâu gặp phải “cao tay ấn” dụ dỗ, trù quyến thì sao? Thì cho đi luôn, người đàn ông mà thiếu bản lĩnh, được voi đòi tiên thì giữ làm gì? Tuy nhiên, có những chuyện không đáng xẩy dẫn đến hậu quả xấu, nếu người đàn bà ấy phân biệt rạch ròi đâu là “riêng một góc trời” của người bạn tình; và đâu là giới hạn cho phép để có cách ứng xử phù hợp.
Vấn đề đặt ra, “quản lý” như thế nào dẫu người đàn ông của mình có thể đằng vân giá vũ cỡ Tề Thiên đại thánh nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của Phật Bà Quán Thế Âm! Ấy mới giỏi, ấy mới tài. Một con diều lượn lờ hào hứng trên không là nhờ có gió và sợi dây từ dưới mặt đất. Người đàn ông cũng thế, có lúc họ như một cánh diều tìm thú vui của riêng họ, mặc xác, đừng bận tâm, đừng tò mò, cứ để họ có khoảng thời gian “riêng một góc trời”. Rồi cánh diều ấy lại trở về đời thật. Điều này hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát của người đàn bà. Tự tin như thế là cần thiết. Khi chung sống, bất kỳ người đàn ông nào cũng hài lòng khi có “hậu phương” luôn tự tin. Và nhất là tin ở sự hướng thiện, tin cậy bản lĩnh họ. Chính người đàn ông sẽ biết cách để hài hòa giữa góc khuất riêng tư với đời sống gia đình mỗi ngày.
L.M.Q
(nguồn: tạp chí Duyên dáng Việt Nam số tháng 9.2013)
< Lùi | Tiếp theo > |
---|