PHỤ NỮ TÂN VĂN (số đầu tiên) - CHƯƠNG -TRÌNH CỦA BỔN -BÁO

Mục lục
PHỤ NỮ TÂN VĂN (số đầu tiên)
CHƯƠNG -TRÌNH CỦA BỔN -BÁO
LỜI TÂM - HUYẾT CÙNG CHỊ EM ÐỒNG -BÀO
Các danh - nhơn trong nước đối với vấn-đề phụ-nữ
VỀ VĂN- HỌC CŨA PHỤ- NỮ VIỆT- NAM
VĂN -UYỄN
CÁI TƯ - TƯỞNG
VIỆT -NAM PHỤ -NỮ LIỆT -TRUYỆN .
PHẦN NHI ÐỒNG
BỖN- BÁO CẨN- KHẢI ?
Tất cả các trang

CHƯƠNG -TRÌNH CỦA BỔN -BÁO


PHUNU4R

 

Ngày hôm nay, Phụ -Nữ - Tân - Văn ra đời, là non sông thêm một tay thợ điểm tô, xã-hội thêm một người lo công việc, trên trường văn trận bút thêm một đội binh đàn-bà, mà trong bạb buồng khuê các của chúng ta, cũng có một cơ-quan để cùng nhau phấn- đấu với đời đây !

Tình - thế phụ - nữ ở trong nước ta ngày nay quyết không phải như là hồi trước, lấy khuê- môn làm cửa ngục cho đàn -bà, mà việc gánh vác non sông không phải là phần việc con gái. Cuộc đời ngày một thấy khó khăn, mỗi việc bắt người, ta phải dùng đến sức mạnh hay là óc khôn, thì phải có cơ sanh -hoạt. Chị em ta cũng vậy không có thể nào cứ giữ hoài những hủ tục củ thói quen ở đời nầy, thì cũng phải mưu tự- lập lấy mình, phải học hành, phải tranh đua, phải tiến bộ mới đặng. Huống chi còn đối với mọi phương- diện ở đời, nào gia - đình, nào xả-hội, nào giáo-dục, nào kinh-tế, mỗi việc ta đều phải có nghĩa-vụ ghánh vác ở trong, không thể nào từ chối được. Nhà cữa suy hay thạnh, chồng con giỏi hay hèn, nòi giống yếu hay mạnh, đều là những việc ta phải nhận làm việc mình. Chớ không thể chỉ quy-trách vào người đàn ông hết cả. Những lẻ đó khiến cho chị em bạn gái chúng ta phải lo tu thân và tiến- bộ, để làm cho trọn cái thiện-chức của mình và đễ cho kịp người ta mà sanh tổn là như vậy.

Nó thành ra một vấn-đề phụ-nữ, và phải có một cơ-quan để lấy chỗ bàn bạc mà làm.

Vấn-đề phụ-nữ ở nước ta ngày nay có những gì ?

Phải làm sao ngườiđờn-bà cũng có học-vấn rộng rải, trí thức mở mang, có thể hiễu biết được phận-sự mình là một bà nội-tướng thì mới có ích lợi cho đời được. Ðó là một vấn-đề giáo-dục rất quan hệ, phải lao tâm khổ tứ lắm mới làm xong,mà không dám kể đâu là năm là tháng, vì nó làm cái gốc cho sự tiến-hoá của người ta, chẳng vun trồng cái gộc ấy ch hẳn hoi, thì không làm gì có nhành tươi lá tốt.

Phải làm sao cho người đàn-bà hiểu rỏ cái thiện-chức của mình ở trong gia-đình là thiên-chức rất lớn. Khuyên chồng trong lúc canh vắng đêm khuya, nuôi con những khi đầu gối tay ấp, chánh tị là công việc khó khăn, nặng nhọc mà trời trao cho mình, mai sau xả-hội có những người hoặc hiền, hoặc ngu, hoặc hay, hoặc dở, đều là quan hệ từ trong gia-đình đưa ra. Ðả biết non sông tốt đẹp, là vì có những hạng anh hùng, hào -kiệt, chí-sĩ, danh-nhơn, nhưng mà thiệt ra cái công điểm tô cũng ở mấy người gái khôn, dâu thảo, vợ đức, mẹ hiền nhiều lắm.

Phải làm sao cho người đàn-bà ai nấy đều biết trọng chức nghiệp để tự-lập lấy thân, bỏ hẳn cái thói quen nhờ chồng, nhờ cô, nhờ bác, làm cho mất cả cái tinh-thần hoạt động đi. Phàm ở đời, việc gì đả nhờ ở người, tức là phải lụy  người, lụy người tức là phải nô-lệ cho người, còn gì mà nói tự do bình đẳng. Phương chi trong xả-hội còn thiếu chi nghề nghiệp, đáng lí là của đàn bà, mà bấy lâu đàn ông vẩn làm, chỉ đợi chị em mình ra thâu về, để cho họ đi kinh - doanh và tranh đua những việc khác.

Phải làm sao cho người đàn-bà biết rằng trong nền luân - lý và phong tục của ta có nhiều chổ êm đềm cao thượng, tức là "hương -hoả" của ông cha để lại cho, hảy nên giử gìn trân trọng. Phải sữa sang thay đỗi cho hạp với thời thế, là một lẻ tất nhiên, nhưng nghỉ xem cái bổn - sắc nào của mình là hay, thì phải giữ lại một cách cung - kính. Chớ có nên qúa tự do văn - minh, đến nổi ở trong ga - đình, quên cà cha mẹ chồng con, ra ngoài xả - hội, là con người vô giáo - dục . có học theo nguời ta, phải tìm  tới gan ruột, nào có hay chi cái vỏ ở bề ngoài.

Lại còn phải làm sao cho người đàn- bà biết lịch sữ để mà yêu nước, biết vệ - sanh để mà nuôi con, biết luật pháp để mà giử mình, biết cách thức đễ mà làm việc...Bao nhiêu cái đó đều là bước đường người ta đã qua rồi, mà chị em mình bây giờ mới đi tới, vậy phải xem trước ngó sau, lựa hay bỏ dở, nghiên cứu và tiến- hành thế nào cho thích-hạp với tình thế cùng là sự cần dùng của mình mới được.

Công việc của Phụ -Nữ - Tân - Văn  định làm là như vậy đó, tấc lòng son sắt, dám đem thề trước mặt non sông, nửa bước chông gai, vậy phải nhờ các bạn đồng chí. Các bạn yêu qúy, đọc trong tập báo nầy, đọc trong tập báo nầy, đủ thấy tâm sự và mục - đích của chúng tôi ra như thế nào.

Nói tóm lại.

Phụ -Nữ - Tân - Văn là một cơ-quan độc-lập, chuyên tâm khảo cứu những vấn - đề quan hệ tới đàn - bà, tức là quan -hệ tới quốc - gia xả -hội.

Phụ -Nữ - Tân - Văn mở cữa rộng cho khắp cả mọi người, ai có ý kiến gì hay cứ việc bàn, ai có đều gì uất ức, cứ việc bày tỏ.

Phụ -Nữ - Tân - Văn ra công gắng sức, cốt vì chị em mưu một cái hạnh phước chánh đáng, vì xả - hội mưu một địa-vị tương - lai, nhưng mà trời mưu sức yêu, gánh nặng đường xa, vậy anh em chị em đồng chíhảy coi tập báo nầy là tập báo chung, công việc nầy là công việc chung, mà hết sức tán thành và giúp đở cho.

Thế thì ngày hôm nay đây, tức là ngày chị em ta từ trong trướng gấm phòng thêu, đánh trống phất cờ ra để phấn-đấu cho đoàn - thể mình, và phấn - đấu cho cả quốc- gia  xả - hội vậy.

Phụ -Nữ - Tân - Văn

Napoléon nói rằng:

"Một người đàn bà đẹp thì thích mắt, một người đàn bà đức hạnh thì vừa lòng; một đằng là món đồ trang sức, một đằng là kho chứa của báu ?"

Ta cũng có câu: "Cái chết đánh chết cái đẹp"

Chị em thích xem tiểu - thuyết, song nên kựa mà xem, xem được tiểu- thuyết hay thì bổ ích cho tinh thần, xem nhằm tiểu-thuyết dở thì không gì hại bằng.



Add comment