LÊ MINH QUỐC: Nhật ký 16.6.2014

 

Những buổi chiều u ám, mây xám tự nhiên lại thèm cảm giác đi đâu đó. Chiều thứ Bảy, lên Tân Bình thăm bạn Suối Hoa. Ngoảnh lại, đã hơn mười năm quen nhau. Có những nơi chốn đã lâu không ghé lại, đến lúc sực nhớ lại cảm thấy xa lăn lắc. Những ngày ấy, thường đi chung với nhà văn Nhật Tuấn và vài người bạn. Ngôi nhà đó, vẫn còn trong trí nhớ. Vườn cây râm mát. Chừng dăm năm trước, đã là nơi y trú ẩn lúc tuyệt vọng với nhan sắc người tình gai nhọn. Mệt mỏi. Não nề. Chán ngán. Những ngày ấy, đã xa.

Lên nhà S.H, ai làm gì thì làm, y lặng lẽ ra ngoài vườn nằm dài trên võng treo tòng teng. Đọc sách. Nhìn mây trắng bay. Nghe tiếng chim ríu rít lướt qua nhánh xoài rợp mát. Mệt, thì ngủ. Có lúc đắm đuối với hàng loạt tranh treo trên tường. Nhìn no nê con mắt và thèm được vẽ. Cảm hứng chợt đến, thì vẽ. Thấy bạn bè vẽ, thì vẽ. Những bức tranh đầu tiên vẽ tại nơi này. Đã tìm thấy một Ánh sáng mới trên con đường lầm lũi đi qua ngày tháng.

Lên nhà S.H, tìm sự yên tĩnh bởi những va đập tình ái đã có lúc làm y ngất ngư như sắp chìm đáy biển. Lúc ấy, cần những cuộc gặp gỡ với bạn bè. Thế rồi, khi bình phục, đã nguôi ngoai những thương nhớ ơ hờ ảo não lại quên béng nơi chốn đã từng trú thân. Y tệ thật. Hôm chiều thứ Bảy, có nhắc ý định làm tuyển thơ cho nhà thơ Huyền Kiêu - bố của S.H. Nhưng “gút lại” là thôi. Cũng chẳng cần thiết nữa. Chỉ cần 2 bài thơ Tình sầu, Tương biệt dạ đủ cho một sự nghiệp cầm bút.

 

nhatky

Tranh Khái Hưng minh họa bài thơ Tương biệt dạ của Huyền Kiêu in báo Ngày Nay - 1941

 

Ngồi suốt đêm trường chẳng nói năng

Ngậm ngùi chén rượu ánh vần trăng

Người xưa lưu luyến ra sao nhỉ?

Có giống như mình lưu luyến chăng?

Một cơ chế chính trị có thể giết chết tài năng hoặc thay đổi quan điểm sáng tạo của người nghệ sĩ không? Chắc chắn là có. Chiều qua, chủ nhật. Phóng xe qua chung cư. Bước vào căn hộ, không một tiếng động. Chỉ phảng phất hương. Ngày cũ chưa xa. Vẫn hiện diện trong y. Trầm trọng nỗi nhớ. Nhìn những bức tranh nàng đã vẽ, tự nhiên lại thấy mê hoặc đến chạnh lòng. Nằm dài đọc sách. Mấy câu thơ của Huyền Kiêu vọng đến ngẫu nhiên:

Hiu hắt trăng khuya lạnh bốn bề

Ý sầu lên vụt đến sao Khuê

Quý thay giây phút gần tương biệt

Vương vấn người đi với kẻ về

Một mình trong căn hộ. Những ngày cuối tuần không còn giây phút ngồi đâu đó. Một chai rượu đỏ. Rồi mê man mộng mị. Còn nhớ không? Chiều qua, nhìn vệt ánh sáng còn sót lại ngoài thềm. Sực nhớ câu thơ sao mà hợp cảnh hợp tình đến thế:

Đạp cổ kính ra tìm lấy bóng

Xếp tàn y lại để dành hơi

Thơ của ai? Nào biết của ai. Khuya về nhà, viết bài thơ tặng cháu An May. Trưa nay, có cơn mưa lớn. Trời đất mát mẻ. Muốn soi rọi vào tâm hồn để viết gì đó nhưng than ôi, ngày tháng đều đặn và tẻ nhạt trôi qua, chẳng có một cảm hứng gì.

 

L.M.Q

Chia sẻ liên kết này...

Add comment