CHIỀU XƯA
Chiều xanh nhợt nhạt như vệt son trên mắt em. Vòm cây xanh ho lao nên lao đao lá rụng. Em xanh như dòng sông Seine chảy qua giấc mơ của những gã làm thơ. Bài thơ viết trên bao thuốc Jet cũng nát nhầu và xanh như mặt mày thi sĩ. Em hãy cúi xuống hôn tôi bằng đôi môi của mùa thu quyến rũ. Tiếng cười em gió cuốn về đâu? Tôi thèm soi gương và lấy kéo cắt râu. Gương soi của em là dòng sông xanh biếc. Sông hiền lành chẳng chìm đắm tôi đâu.
Chiều dần trôi trên phím dương cầm âm thầm từng giây từng phút. Từng buổi chiều tôi ngồi bên em nghe âm nhạc xanh như khói thuốc. Đà Nẵng hiền lành và bẽn lẽn như¬ một nàng dâu. Tôi sẽ bay lên trời dự dám cưới. Chăn gối với các vì sao.
Chiều xưa như chiều xanh. Em ngồi bên tôi e dè tình tự. Rụt rè ân ái. Nhân chứng là dòng sông Danube khơi nguồn từ tiếng khóc một người con gái. Chiều xanh lẳng lơ như bài thơ vụng dại. Xin em đừng ngần ngại xé vụn gió thổi bay. Tôi giữ lại giữa mười ngón tay - điều thánh thiện lẫn điều phạm tội. Chiều xanh như¬ linh hồn thèm được cứu rỗi. Yêu em.
Đà Nẵng xanh như không dám xanh hơn. Gió lướt thướt xanh một dung nhan thơm như hoa thược dược. Tôi chưa hôn em sao khát đắng chiêm bao. Ba trăm sáu mươi lăm buổi chiều giống hệt nhau thôi. Tôi sợ hãi những chiều xanh chật hẹp. May mà giữa trần gian này còn có em dỗ dành tôi bằng cái nhìn khép nép. Tà áo em xanh khép lại buổi chiều xanh. Và chiều xưa muôn thuở vẫn còn xanh.
LÊ MINH QUỐC
< Lùi | Tiếp theo > |
---|