THƠ Tập thơ Lê Minh Quốc - YÊU EM, ĐÀ NẴNG - CHIỀU XƯA

Lê Minh Quốc - YÊU EM, ĐÀ NẴNG - CHIỀU XƯA

Mục lục
Lê Minh Quốc - YÊU EM, ĐÀ NẴNG
THAY LỜI TỰA
TẾT CỦA TUỔI THƠ (I)
GẶP LẠI ĐÀ NẲNG
THƠ TÌNH
SEN HỒNG
MỸ KHÊ VÀ EM
CUỐI NĂM VỀ QUÊ CŨ
QUÊ HƯƠNG
KÝ ỨC CỦA BÀN CHÂN
TRÒ CHUYỆN VỚI CHUỒN CHUỒN
CÀ PHÊ
VỀ ĐÀ NẴNG
MÙA XUÂN VỀ NHÀ CŨ
VỀ QUÊ ĂN TẾT (I)
NIỀM VUI
CHIỀU RA ĐỨNG NGÕ SAU
LỘC BIẾC
GỬI ĐÀ NẴNG (I)
CHIỀU XƯA
GỬI ĐÀ NẴNG (II)
ÁO ĐỎ
TỪ SÂN GA HÒA HƯNG ĐẾN ĐÀ NẴNG
QUÊ NHÀ
VỀ QUÊ
TIẾNG GÀ
THƠ TÌNH TRONG TRÍ NHỚ
GHI TRÊN SÓNG TIÊN SA
THƠ VIẾT TRÊN ĐƯỜNG TRIỆU NỮ VƯƠNG
NGŨ NGÔN BÀ NÀ
GIAO THỪA
GIAO MÙA
MAI XA ĐÀ NẴNG
TRONG CON MẮT CỦA ĐÊM
THẤT LẠC
GIẤC MƠ TUỔI NHỎ
LỜI TỪ BIỆT ĐÀ NẴNG
QUA BẾN ĐÒ XU
SAO KIM
THƠ CỦA MẸ
Tất cả các trang

 

CHIỀU XƯA

Chiều xanh nhợt nhạt như vệt son trên mắt em. Vòm cây xanh ho lao nên lao đao lá rụng. Em xanh như dòng sông Seine chảy qua giấc mơ của những gã làm thơ. Bài thơ viết trên bao thuốc Jet cũng nát nhầu và xanh như mặt mày thi sĩ. Em hãy cúi xuống hôn tôi bằng đôi môi của mùa thu quyến rũ. Tiếng cười em gió cuốn về đâu? Tôi thèm soi gương và lấy kéo cắt râu. Gương soi của em là dòng sông xanh biếc. Sông hiền lành chẳng chìm đắm tôi đâu.

Chiều dần trôi trên phím dương cầm âm thầm từng giây từng phút. Từng buổi chiều tôi ngồi bên em nghe âm nhạc xanh như khói thuốc. Đà Nẵng hiền lành và bẽn lẽn như¬ một nàng dâu. Tôi sẽ bay lên trời dự dám cưới. Chăn gối với các vì sao.

Chiều xưa như chiều xanh. Em ngồi bên tôi e dè tình tự. Rụt rè ân ái. Nhân chứng là dòng sông Danube khơi nguồn từ tiếng khóc một người con gái. Chiều xanh lẳng lơ như bài thơ vụng dại. Xin em đừng ngần ngại xé vụn gió thổi bay. Tôi giữ lại giữa mười ngón tay - điều thánh thiện lẫn điều phạm tội. Chiều xanh như¬ linh hồn thèm được cứu rỗi. Yêu em.

Đà Nẵng xanh như không dám xanh hơn. Gió lướt thướt xanh một dung nhan thơm như hoa thược dược. Tôi chưa hôn em sao khát đắng chiêm bao. Ba trăm sáu mươi lăm buổi chiều giống hệt nhau thôi. Tôi sợ hãi những chiều xanh chật hẹp. May mà giữa trần gian này còn có em dỗ dành tôi bằng cái nhìn khép nép. Tà áo em xanh khép lại buổi chiều xanh. Và chiều xưa muôn thuở vẫn còn xanh.

LÊ MINH QUỐC



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com