THƠ Tập thơ Lê Minh Quốc - YÊU EM, ĐÀ NẴNG - LỘC BIẾC

Lê Minh Quốc - YÊU EM, ĐÀ NẴNG - LỘC BIẾC

Mục lục
Lê Minh Quốc - YÊU EM, ĐÀ NẴNG
THAY LỜI TỰA
TẾT CỦA TUỔI THƠ (I)
GẶP LẠI ĐÀ NẲNG
THƠ TÌNH
SEN HỒNG
MỸ KHÊ VÀ EM
CUỐI NĂM VỀ QUÊ CŨ
QUÊ HƯƠNG
KÝ ỨC CỦA BÀN CHÂN
TRÒ CHUYỆN VỚI CHUỒN CHUỒN
CÀ PHÊ
VỀ ĐÀ NẴNG
MÙA XUÂN VỀ NHÀ CŨ
VỀ QUÊ ĂN TẾT (I)
NIỀM VUI
CHIỀU RA ĐỨNG NGÕ SAU
LỘC BIẾC
GỬI ĐÀ NẴNG (I)
CHIỀU XƯA
GỬI ĐÀ NẴNG (II)
ÁO ĐỎ
TỪ SÂN GA HÒA HƯNG ĐẾN ĐÀ NẴNG
QUÊ NHÀ
VỀ QUÊ
TIẾNG GÀ
THƠ TÌNH TRONG TRÍ NHỚ
GHI TRÊN SÓNG TIÊN SA
THƠ VIẾT TRÊN ĐƯỜNG TRIỆU NỮ VƯƠNG
NGŨ NGÔN BÀ NÀ
GIAO THỪA
GIAO MÙA
MAI XA ĐÀ NẴNG
TRONG CON MẮT CỦA ĐÊM
THẤT LẠC
GIẤC MƠ TUỔI NHỎ
LỜI TỪ BIỆT ĐÀ NẴNG
QUA BẾN ĐÒ XU
SAO KIM
THƠ CỦA MẸ
Tất cả các trang

 

LỘC BIẾC

 

chiều không gió cũng không mưa

trong lòng buồn vui không rõ rệt

tết

đi lại những con đường tuổi thơ

sương khói bay lờ mờ

rất tiếc không còn ai đứng đợi

để bàn chân bước vội

rất tiếc không có ai mong

để đi nhanh hơn lúc trời sẫm tối

chỉ có tiếng sóng dưới sông Hàn

chậm chạp và mệt mỏi

thì thầm trong tâm tưởng vọng lên tiếng nói

vổ về tôi

chiều mồng mười hay đêm tối ba mươi

tôi chẳng nhớ mà cần gì phải nhớ

Đà Nẵng nhập vào tôi và tan ra qua hơi thở

tan ra qua mạch máu

tan ra qua tiếng kêu run rẩy đôi môi

em chính là sự sống của tôi

Đà Nẵng

chiều không gió không mưa và không nắng

có tôi đặt tiếng cười

trên nhành lộc biếc

7.2.1999

LÊ MINH QUỐC



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com