THƠ Tập thơ Lê Minh Quốc - YÊU EM, ĐÀ NẴNG - NIỀM VUI

Lê Minh Quốc - YÊU EM, ĐÀ NẴNG - NIỀM VUI

Mục lục
Lê Minh Quốc - YÊU EM, ĐÀ NẴNG
THAY LỜI TỰA
TẾT CỦA TUỔI THƠ (I)
GẶP LẠI ĐÀ NẲNG
THƠ TÌNH
SEN HỒNG
MỸ KHÊ VÀ EM
CUỐI NĂM VỀ QUÊ CŨ
QUÊ HƯƠNG
KÝ ỨC CỦA BÀN CHÂN
TRÒ CHUYỆN VỚI CHUỒN CHUỒN
CÀ PHÊ
VỀ ĐÀ NẴNG
MÙA XUÂN VỀ NHÀ CŨ
VỀ QUÊ ĂN TẾT (I)
NIỀM VUI
CHIỀU RA ĐỨNG NGÕ SAU
LỘC BIẾC
GỬI ĐÀ NẴNG (I)
CHIỀU XƯA
GỬI ĐÀ NẴNG (II)
ÁO ĐỎ
TỪ SÂN GA HÒA HƯNG ĐẾN ĐÀ NẴNG
QUÊ NHÀ
VỀ QUÊ
TIẾNG GÀ
THƠ TÌNH TRONG TRÍ NHỚ
GHI TRÊN SÓNG TIÊN SA
THƠ VIẾT TRÊN ĐƯỜNG TRIỆU NỮ VƯƠNG
NGŨ NGÔN BÀ NÀ
GIAO THỪA
GIAO MÙA
MAI XA ĐÀ NẴNG
TRONG CON MẮT CỦA ĐÊM
THẤT LẠC
GIẤC MƠ TUỔI NHỎ
LỜI TỪ BIỆT ĐÀ NẴNG
QUA BẾN ĐÒ XU
SAO KIM
THƠ CỦA MẸ
Tất cả các trang

 

NIỀM VUI

vào lúc năm giờ chiều

bóng hoàng hôn chập chờn trên vòm cây lặng gió

người đàn ông rất đỗi cô đơn

hắn mong thời gian trôi nhanh hơn

hắn chờ thời gian đi chậm lại

hắn cảm nhận cuộc đời trống trải

chẳng ra làm sao!

sự tồn tại của hắn cũng tào lao

như dòng tin tìm trẻ lạc in trên trang quảng cáo

hắn tự thú khi trái tim mỏi mệt

nhịp đập buồn tênh

mọi con đường đều dài rộng mông mênh

không có chỗ để nghỉ chân

tất cả đều xa lạ

hắn xa lạ chính hắn

thấy bóng mình ngã sóng soài giữa nắng

giật thót tim

đi trong dòng đời sợ hãi sự bình yên

sợ thấy mọi người mà mọi người không nhìn thấy hắn

đâu rồi giàn hoa thiên lý

đâu rồi chiếc xích-đu

đâu rồi ngôi nhà

đâu rồi trẻ thơ đùa khóc ê a

hắn chẳng rõ

vào lúc năm giờ chiều

hắn cảm nhận sự quạnh hiu

đơn độc như vũng nước

ai đó tạt ngang qua vỉa hè

LÊ MINH QUỐC



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com