LÊ MINH QUỐC: Nhật ký 7.9.2013

nam-dong

 

Sáng nay, theo kế hoạch phải ra khỏi nhà. Ra khỏi nhà ngày thứ 7 là cực hình. Bởi nghỉ ngơi trong thế giới  quen thuộc nhà mình vẫn hơn phải tất bật phố xá ồn ào. Vậy mà phải đi ra khỏi nhà. Bởi lời hứa với một kênh truyền hình. Cuối cùng bỏ quách. Không đoái hoài nữa dù đã có lời xin lỗi. Bỏ vì lý do: Thay đổi thời gian sớm hơn một tiếng đồng hồ; thay đổi đề tài đã thỏa thuận trước; người trò chuyện không rành lãnh vực trò chuyện trao đổi. Cái thiếu chuyên nghiệp này chỉ đem đến người khác sự bực mình. Không phải cần nghe lời xin lỗi, năn nỉ mà phải thay đổi quy trình, tác phong làm việc.

Người ta nói ở Sài Gòn dễ làm ăn, dễ kiếm sống bởi đất rộng người đông, chẳng ai biết ai, có khi chỉ gặp một lần rồi cả đời chẳng gặp lại. Chẳng phải đâu. Nhầm rồi đấy. Chỉ một một lần ba que xỏ lá, xọc dưa, thất tín, lần sau người ta “cạch mặt” ngay. Trên đời, làm đủ điều tốt, chẳng có ai khen cho một tiếng. Chỉ một lần ba trợn ba trạo là làng trên xóm dưới đều hay.

Khi gặp điều bực bội, phiền toái hãy quên đi, nó không đáng để mình phải nghĩ trong đầu. Bèn đi hớt tóc. Noo hỏi nàng về chưa? Cô chị của Noo vẫn xinh đẹp, vui vẻ, cũng nhắc đến nàng, vẫn lâu nay nguyện hiến mình cho Chúa. Mỗi sáng vẫn thức dậy từ lúc gà gáy đầu ngọn tre là bước vào thánh đường. Mười ngày như một. Đều như vắt chanh. Khi có một đức tin để sống, người ta hướng đến cái thiện nhiều hơn.

Chẳng hiểu sao trên đường đi về lại lan man nhớ đến anh Nam Đồng, tục danh anh Năm. Nếu ngày đó, anh Năm không in bài viết ghi chép thơ dân gian tại Trường Viết văn Nguyễn Du, sẽ không có tập sách Tiếng cười dân gian hiện đại Việt Nam. Sách tái bản nhiều lần. Cảm động lúc tái bản gần đây, anh Năm điện thoại cả tiếng đồng hồ trao đổi về tập sách. Đáng chú ý, theo anh cần đổi tựa. Phải là Tiếng cười dân gian Việt Nam hiện đại.

Ngẫm nghĩ thấy có lý.

 

namdong2

Thủ bút & chữ ký nhà báo Nam Đồng

 

Có lẽ chưa một Tổng biên tập nào để lại nhiều giai thoại từ nghiệp vụ đến lúc trà dư tửu hậu như anh Năm. Đã có vài giai thoại về chuyện tình của anh, nhà văn Nguyễn Đông Thức đã đưa khéo léo vào truyện ngắn. Anh em đọc xong, cười bò lăn bò càng! Có lẽ anh là TBT duy nhất ngay khi về hưu các đồng nghiệp đã làm riêng một quyển sách về anh và “in lậu”: … Nhìn từ đồng nghiệp (Tập hợp các bài viết về nhà báo Nam Đồng dịp ông vừa “hoàn thành nhiệm vụ”). Sách in năm 2009,  Thái Bình và Thanh Hoa biên soạn bằng cách tập hợp nhiều bài trên các blog cá nhân đã viết về anh Năm. Tập sách này nếu in ra sẽ hữu ích cho những ai có nguyện vọng theo nghề báo. Đọc và cười một mình. Kỷ niệm với anh Năm cũng nhiều. Có dịp sẽ viết lại chơi.

Trước mắt nhận xét rằng, đây là một người có tuy duy lạ lùng. Dù lãnh vực nào, khi nghe người khác trình bày, anh cũng có thể thâu tóm lại đầy đủ. Rồi chỉ ra cái cốt lõi. Rồi đề ra hướng giải quyết một cách nhanh nhậy. Hợp lý. Anh biết cách nghe và hướng dẫn người khác trình bày vấn đề không chệch ra nội dung cần nghe. Không những thế, khi anh đang nghe thì người khác cũng phải nghe theo, không được bàn tán chuyện khác. Sau chừng năm, bảy ý kiến đã nghe là anh có thể phát biểu "tổng kết" rốt ráo. Đâu ra đó.

Một tư duy như thế, họp hành thì được chứ ngồi nhậu chung thì quá chán. Bất kỳ vấn đề gì xẩy ra trên bàn nhậu, anh cũng “nghiêm trọng” bàn bạc như đang họp! Ủa? Nhậu là nói chơi xả láng sáng về sớm chứ phải đâu chỉnh chu, tỉnh táo như đang làm việc ở cơ quan? Vì thế, nhiều cuộc nhậu có anh Năm là tìm cách né cho lành. Đùa thôi, nhậu với một người như thế cũng cái thú, được học hỏi nhiều điều.

Một chiều ngồi nhà. Ngồi nhà như thói quen. Chiều dần xuống. Bóng đêm đã đến. Lại một ngày. Một ngày sắp qua.

 

L.M.Q

Chia sẻ liên kết này...

Add comment