Yêu em, Đà Nẵng
Bạn đọc Tuần san SGGP Thứ bảy quen thuộc với bút danh Lê Minh Quốc qua loạt bài “Mối tình đầu của danh nhân”. Anh còn có nhiều truyện dài, tiểu thuyết lịch sử… đã xuất bản. Song trên hết, anh là một nhà thơ, còn trẻ, sức sáng tạo còn khá mạnh. Trong mười năm qua, anh đã cho ra mắt 7 tập thơ. Tập mới nhất - do NXB Trẻ ấn hành trong tháng 9.1999 vừa qua - mang tên Yêu em, Đà Nẵng.
Ai xa nơi chôn nhau cắt rốn mà chẳng nhớ. Nhưng không phải ai cũng có thể diễn tả tình yêu quê hương của mình một cách tinh tế mà dữ dội như nhà thơ từng khoác áo lính này.
Mỗi lần về quê là một lần anh sống lại những giấc mơ xưa:
Cúi đầu chào những giấc mơ
Tôi về nhà cũ không ngờ gặp tôi
Gặp lại thơ ấu mừng vui
Cớ sao giọt lệ ngọt bùi ứa ra?
Giữa Sài Gòn tình cờ gặp một người có “giọng nói như là giọng tôi”, anh xáp lại ngay, không kể lạ-quen:
Ngồi gần. Gần nữa. Gần hơn
Chiêm ngưỡng ngan sắc rạ rơm quê nhà
Để rồi:
Hồn quê ở tận đâu đâu
Gặp đồng hương nhớ nôn nao quê nhà
Cho nên nguyện vọng cuối đời của nhà thơ là muốn hóa thân thành một phần tử của quê hương:
Tôi chỉ ước ao sau khi nhắm mắt
Thân thể đốt cháy thành tro than
Đem vung vãi khắp con đường Đả Nẵng
Ngày mai cây cối sẽ mọc lên
Che rợp mát những tà áo trắng
Tôi chưa thấy nhà thơ nào biểu lộ tình yêu quê nhà một cách độc đáo như tác giả “Yêu em, Đà Nẵng”
Hoàng Sông Hàn
(nguồn: SGGP tuần san số 16.10.1999)
< Lùi | Tiếp theo > |
---|