LÊ MINH QUỐC: Nhật ký 12.11.2013

quoc-2hinh-nay

 

Mấy hôm nay không vui. Chuyện cũng chẳng có gì. Chỉ biết rằng, thời buổi này không gì còn có thể riêng tư nữa. Một cuộc trò chuyện bù khú, bạn bè, không cảnh giác, “xả láng sáng về sớm” cũng không yên thân. Than ôi, chỉ ngay một phút sau cả thế giới đều biết. Đều có thể nhảy vào bình phẩm. Đều chõ mũi vào khen chê. Tại sao lại cho kẻ khác có cái quyền đó?

Ấy cũng do cái thói hào hứng post hình ảnh lên facebook.

Ăn nhậu thì hay ho cái gì mà phải khoe? Mà khoe tấm hình đó, người ngoài chỉ nhìn thấy hình, không thể biết nội dung của câu chuyện, ngữ cảnh cuộc lai rai thì sẽ có cái nhìn không chính xác. Kìa, gã kia cởi trần; kìa, lão nọ úp mặt xuống bàn ngáy khò khò. Nọ, ly chén ngổn ngang; này, ghế bàn xộc xệch. Hình ảnh đó chẳng ra làm sao. Mà có làm sao thì cũng chẳng chết thằng Tây đen nào. Bởi cuộc chơi này hoàn toàn riêng tư và không làm phiền gì đến trật tự của thế giới, hòa bình của nhân loại.

Vấn đề đặt ra là post hình ảnh đó lên mạng xã hội để làm cái quái gì?

Chẳng lẽ, từ đây trong chốn đông người phải rà soát các dụng cụ máy móc như lúc người ta đi máy bay chăng? Bất kỳ cái gì có thể thu được hình ảnh thì vui lòng bỏ ngoài cửa. Có như thế mới có thể yên tâm ngồi với nhau. Chán lắm rồi. Sau cuộc vui, ngay lập tức, một giấc ngủ dậy, y đã trở thành một con người khác. Thế rồi, những hình ảnh đó cứ neo y trở lại với con người của y ngày hôm qua. Thế chán quá đi chứ. Ngày trước có nhà phê bình nếu muốn phê bình ai, chỉ việc cắt lấy một câu văn, xóa ngữ cảnh và đem ra bình luận. Thiên hạ chỉ căn cứ vào câu văn trơ trọi đó cho rằng đúng, chính xác nhưng ai biết rằng, trước và sau câu đó còn có câu khác nữa. Sự cắt xén này cũng tựa như trong một chuỗi sự kiện chọn một vài tấm ảnh thì làm sao người xem không nhìn vấn đề lệch lạc?

Nghĩ cho cùng, mạng xã hội sẽ còn phát triển dài dài bởi nó đáp ứng được tâm lý đơn giản của con người ta, đại loại rằng, khi ta làm bất kỳ một việc gì thì ngay lập tức của thế giới biết đến. Biết để làm gì? Trả lời câu hỏi này không dễ dàng, bởi chẳng ai buồn lòng trả lời mà chỉ cần thỏa mãn nhu cầu của mình ngay lúc đó là được. Nếu tấm hình đó, chỉ mỗi mình thì không sao nhưng nếu có thêm những người khác nữa thì biết đâu sẽ là phiền toái cho người đó. Mệt thật.

Nếu thương y, xin đừng post bất kỳ tấm ảnh nào liên quan đến y lên mạng xã hội. Bởi hình đó, lúc đó, y sống đúng bản chất con người của y, con người trong quan hệ bạn bè chứ không phải con người của xã hội. Khi đưa một tấm hình lên mạng xã hội thì thiên hạ bao giờ cũng nhìn nó từ quan hệ xã hội, do đó, làm sao tránh được những lời bình phẩm này nọ?  Cũng tấm ảnh đó, nếu nhìn từ góc độ bạn bè thì có gì đáng phàn nàn? Đúng, bởi lúc đó, bạn bè y cũng đang sống trong tâm thế như y. Tâm thế chung của một nhóm bạn riêng tư chứ không phải đang sống trong tổng hòa các mối quan hệ của cộng đồng. Thế thì, có cần phải post để khoe trên mạng xã hội hay không?

Dứt khoát là không.

Mà thật ra, khi dạo chơi trên faebook chẳng bao giờ y quan tâm đến những hình ảnh lăng nhăng đó. Đại loại có người khoe một đồi giày mới, một quyển sách hay, một tấm hình vừa chụp v.v… nghĩ cho cùng  là quyền tự do của mỗi người. Nhưng đừng quên rằng, những riêng tự vặt vảnh này chẳng ai buồn phải quan tâm đến. Cuộc đời này còn quá nhiều việc cần thiết hơn, thời gian đâu để ý đến những cớ sự linh tinh đó? Ô hô! Bất chấp điều đó, con người ta vẫn cứ tiếp tục post hình ảnh riêng tư dài dài lên trang facebook của mình. Chấp nhận cuộc chơi này, đã đến lúc phiền toái chứ chẳng đùa. Mà thôi, tiên trách kỷ hậu trách nhân. Trước hết hãy trách chính mình. Cuộc vui đã không vui nữa, nếu cứ bù khú với nhau là hình ảnh lại “bắn” tràn lan lên facebook. Cái điệu này còn tiếp diễn, những lần sau, cách tốt nhất là hãy tự giữ lấy mình. Cách tốt nhất là đừng nên xuất hiện ở những nơi đó nữa. Nếu xuất hiện, hãy nghĩ là đang quan hệ xã hội chứ không phải quan hệ của tình bạn. Bởi, không gì còn có thể riêng tư của nhau được nữa rồi.

Do đó, mấy hôm nay không vui.

 

L.M.Q

Chia sẻ liên kết này...

Add comment