MƯA KHUYA
Ồ mưa xuống lúc nửa khuya
Bỗng tôi tỉnh ngộ đầm đìa thịt da
Linh hồn nào mới đi qua
Bước chân sầm sập mái nhà sũng mưa
Hồng nhan đến tự ngàn xưa
Tôi làm sao biết đón đưa nàng về?
Giọt mưa rơi lọt cơn mê
Môi thơm dòng máu lạnh tê khóc òa
Đêm bao giờ mới đi qua?
Tôi đành phản bội bông hoa dậy thì
Kìa nàng mặt ngọc lưu ly
Tôi sần sượng tưởng ôm ghì lấy tôi
Sấm sét xé toạc vòm trời
Chiêm bao tơi tả đã đời thanh niên
Sao nàng mang lại ưu phiền
Bủa vây tôi giữa một miền âm dương?
Ồ mưa lăn lóc mặt đường
Nhịp thơ lộc cộc dọc đường còn xa
Linh hồn nào mới đi qua
Tôi vừa tỉnh ngộ chộ tà áo bay
LÊ MINH QUỐC
< Lùi | Tiếp theo > |
---|