trời vẫn mưa trên hàng cây thánh giá
buổi chiều lên nắng sớm cũng đau lòng
tôi lầm lũi ngày mòn từng chân tóc
check email trên ngọn sóng phiêu bồng
những câu thơ ngủ yên trong trí nhớ
một ngày kia bỗng thức dậy mù lòa
đường phố chậm mịt mù như lô cốt
có những ai lọt thỏm cõi ta bà?
đành im lặng không còn gì để nói
một bóng tôi sững lại giữa trần gian
đời sống mà, nhọc nhằn thương với nhớ
đành ngồi yên như gỗ mục trên ngàn
có những lúc lặng im như đá sỏi
tôi dẫn tôi lang chạ với con người
lại xôn xao giọng nói cười chợ búa
trong gương soi khuôn mặt đã đười ươi
trong lòng tôi mùa thu đang trút gió
đời sống mà, đâu sá những tai ương
ngọn lửa ấm trên đường xa hun hút
có đôi khi che giấu một đường gươm
có đôi khi niềm vui là thuốc độc
đời trao tôi như ân sủng ngọt lành
ừ, đón nhận như bãi bờ đón sóng
đời sống mà, ngốc dại đứa trẻ ranh
có những ngày lang thang xuống phố
đi và đi như một gã mộng du
tiếng động cơ giữa bốn bề gào rú
người ở đâu trong một cõi sa mù
người mất bóng trong dòng đời bận rộn
tôi nhìn quanh chỉ gặp tiếng khóc cười
những hình nộm lững lờ trên đường phố
bốn ngàn năm chỉ mới tuổi lên mười
thì quốc ạ, hãy quay về giấc ngủ
tìm câu thơ vẽ lại tháng năm dài
từng câu chữ nồng nàn như rêu mọc
vỗ về nhau tin cậy một hình hài…
L.M.Q
(19.V.2011)
Minh họa: Tuấn Anh
có những ngày vẽ tranh
có những mùa gieo hạt
là lúc ấy sắc màu reo tiếng hát
vẽ đi
vẽ như chơi chẳng phải đắn đo gì
chơi như vẽ chẳng việc gì phải ngại
nắng ngoài kia đang xanh
ngày An May và bàn tay mềm mại
vẽ giấc mơ trong trí nhớ vọng về
vẽ những câu thơ
vẽ gương mặt của ba
vẽ tiếng cười của mẹ
mây trắng bay trên những sắc màu
trắng hồng xanh là hơi thở hoa ngâu
tim tím đỏ là dịu dàng hoa cúc
từng sắc màu hạnh phúc
vẽ đi
vẽ như chơi chẳng phải đắn đo gì
chơi như vẽ - một hành trình sáng tạo
một con đường độc đạo
sẽ mở ra thăm thẳm một con đường...
L.M.Q
(nguồn: Báo Thanh Niên chủ nhật 20.7.2014)
Trước khi in tập thơ đầu tay Trong cõi chiêm bao (1989), tôi cùng bạn thơ Đoàn Vị Thượng, Phan Thị Nguyệt Hồng có in tập thơ chung (ảnh).
Từ trái: Lưu Đình Triều & Lê Minh Quốc - chuyến công tác tại Úc
Lê Minh Quốc (ảnh: Giản Thanh Sơn)
1.
có bao giờ bạn nửa khuya thức dậy và thắp một ngọn nến
nhủ thầm,
đã rạng sáng của ngày sinh tháng đẻ
cắt rốn chôn rau mẹ giấu ở nơi nào?
từ hạt máu trong tuần hoàn vũ trụ
bạn lớn dậy làm người
hai chân giẫm trên trái đất
đôi khi đi đứng cũng đười ươi
đôi khi khánh kiệt cả niềm vui
bạn tìm kiếm niềm vui trong dòng dòng nước mắt
đêm đã khuya ngôi sao trên nền trời đã tắt
bước chân đi không một ngả về nhà
thiếu phụ gầy gò chìm trong tiếng gió
gà gáy canh khuya u uất nỗi đau thầm
đêm bào mòn áo mỏng rét căm căm
đứa trẻ ngủ vỉa hè giấc mơ đứt đoạn
có người lính nửa đêm mê sảng
gọi mẹ ơi ngao ngán cuộc làm người
sống để làm người
không phải dễ
2.
trời vẫn xanh một màu xanh rượu đế
sao đắng ngắt cổ họng giữa trưa hè?
có bao giờ bạn nghĩ đến một chuyến xe
sẽ đi về nghĩa trang tăm tối?
có bao giờ bạn ngồi trong bóng tối
độc thoại
hỏi rằng những tháng ngày sẽ tới
sẽ có niềm vui nặng trĩu ở tay cầm?
sống, nghĩa là đóng kịch câm
không nói không cười không tuyên ngôn và cũng không tồn tại
nhắm mắt nhắm mắt đi lề bên trái
trái tim đau nhưng cũng bảo ừ lề bên phải
phải không ư? phải sống hết một ngày
tôi chẳng bao giờ dám nghĩ một đời
đời dài rộng mà kiếp người ngắn lắm
bạn có thấy ngoài hiên mưa một bông hoa vừa thắm
đã héo mòn cánh rũ nhẹ nhàng không?
3.
này em yêu,
chiều hôm qua giữa chốn chợ đông
có một người điên múa may như một con cá quẫy
con cá ném lên thớt
vẫn nhảy
con người ném lên thớt
chỉ là cái chết
một lưỡi dao kết thúc một tiếng cười
tôi đứng huýt sáo nhìn trời và đọc diễn văn ca ngợi trời và đất
sống, nghĩa là dự bị nhiều khuôn mặt
dự trữ nhiều cái lưỡi để đi buôn
đầu tư vào nỗi buồn
để chờ một ngày đổi lấy những niềm vui trong sạch
sống, cũng tựa một quyển sách
sao lật từng trang lại nhăng nhố thế này?
trang đầu tiên chập chững nắng ban mai
trang thứ hai đã bia ôm lầu xanh đĩ điếm
trang thứ ba lại thánh nhân lương thiện
trang cuối cùng ai xé bỏ đã lâu
những trang sách nát nhầu
một kiếp người cũng lằng nhằng ô uế
sống để làm người
không phải dễ
4.
hôm nay sinh nhật thứ bao nhiêu
tôi chẳng nhớ và đang ngồi nhẩm tính
làm sao tính tháng ngày tôi vừa lớn
một bông hoa yêu dấu được làm người
cánh cửa bước vào đời
loạt đạn AK đã xuyên qua ngực trái
tiếng pháo gầm trên đỉnh trời biên giới
đã chòng chành giấc ngủ bóng ma trơi
trong căn hầm chữ Z
bàn tay tôi đã từng vuốt mắt
ngủ đi ngủ đi những hình nhân què quặt
ngủ đi ngày mai không đến bao giờ
máu đã chảy cuồn cuộn ở trong thơ
trang nhật ký đã nhòe mưa mủn nát
mưa ngập lụt trên trang đời thơm ngát
tôi quay về chỉ có ngón tay run
xòe bàn tay chỉ thấy hư không
người đã chết nhưng vẫn còn được sống
tôi vẫn thấy quanh tôi những bóng ma lạnh cóng
nghĩa trang Anlungveng hiu hắt nén nhang mờ
tôi vẫn thấy trên đỉnh trời Danrek
những gương mặt ngờ nghệch
gương mặt thư sinh áo lính rộng thùng thình
dép cao su và đôi giày há mõm
cây khộp khẳng khiu đã cháy sém lâu rồi
tuổi mười tám của tôi
đã thất lạc lâu rồi
chiến hữu của tôi
đã chết lâu rồi
và cứ thế, bây giờ tôi lại sống
sống để làm người
không phải dễ
5.
em yêu dấu,
tôi nghe tiếng gà gáy đã khoét sương đêm
ngoài đường ngựa xe nháo nhào đã chạy
dù lô cốt vẫn chắn ngang
nhưng may mắn vẫn còn có em
và em đang xếp lại
từng trang đời
tôi cũng đang xếp lại
từng ngày vui
ngậm ngùi...
L.M.Q
(sinh nhật 1.8.2010)
Mỗi một ngày mặt trời lên
Lại thắp sáng nụ hồng trên gương mặt mới
Nhưng những ngày này có một điều không bao giờ chờ đợi
Lòng ta đau sóng quặn tận Trường Sa
Máu đã đổ vẫn vững bền tay súng
Vẫn kẻ thù hơn bốn ngàn năm từng cướp đất quê nhà
Mỗi con người hừng hực Tiến quân ca
Chỉ một niềm tin cuồn cuộn đến Hoàng Sa
Sóng chân trời đang nổi giận ầm ầm
Mỗi dòng sông lại dậy sóng Bạch Đằng
Mỗi đứa trẻ đều ước mơ trở thành Thánh Gióng
Máu đã đổ vẫn vững bền tay súng
Ta đứng dậy từ nơi ta ngã xuống
Ngọn cỏ quê hương muôn thuở vẫn xanh bền
Sóng cùng ta dự hội nghị Diên Hồng:
“- Thế nước yếu lấy gì lo chiến chinh?”
“- Hy sinh!”
(10.5.2014)
L.M.Q
(nguồn: http://nhavantphcm.com.vn/doc-duong-van-hoc/le-minh-quoc-niem-tin-cuon-cuon-den-hoang-sa.html)
GỬI TRƯỜNG SA
Từng đêm tôi nằm cuộn tròn trong chăn ấm
Như con sâu làm tổ giữa hạnh phúc đời mình
Sống hờ hững và yêu hờ hững
Mỗi một ngày đánh mất một bình minh…
Sáng nay, chợt thấy trăm biển động
Xô dạt tôi trôi theo điệp trùng cơn sóng
Trái tim đau một cơn bão đi qua:
Bọn cướp đất dưới ngọn cờ bành trướng
Lại chiếm đảo Trường Sa
Đảo như một lưỡi gươm sáng quắc
Bãi Cát Vàng (1) nằm giữa biển bao la
Thơ trở dạ xin được đi đánh giặc
Sóng ào ào vỗ mãi bến thơ ta...
Trường Sa
Trường Sa
Đêm chớp mắt lại mơ về Tổ quốc
Người lính thèm một lá thư nhà
Chưa hôn mái tóc thơm mùi sữa
Nhưng chỉ có một lần chọn lựa
Đem trái tim mình
Thắp sáng
Hòn lửa
Trường Sa
Thôi, đừng lắm lời thi vị chuyện làm thơ
Tôi viết theo đơn-đặt-hàng-thời-sự
Khi sóng vỗ ầm ầm trong giấc ngủ
Tôi giật mình buột miệng gọi: - Trường Sa
(2.1988)
L.M.Q
____________
(1) Bãi Cát Vàng: Tên gọi hai hòn đảo Trường Sa và Hoàng Sa từ thế kỷ XVIII trở về trước.
(nguồn: Báo Tuổi Trẻ số ra ngày 5.3.1988)
(ảnh: TTO)
Khi con cầm trên tay nấm đất
Đã thấy máu của anh hùng bất khuất
Nhìn quốc kỳ trong gió đang reo
Nghe vọng về lời tiền nhân thầm nhắc:
Một ngọn núi, con suối, dòng sông
Không bao giờ để mất
Giọt máu dân Việt đổ xuống biển Đông
Mỗi con sóng đều hóa Bạch Đằng Giang
Nhọn hoắt như chông
Sức mạnh bốn ngàn năm
Đang đồng hành ra trận…
L.M.Q
(10.5.2014)
(nguồn: Báo TT ngày 11.5.2014)
Nghe nhạc phổ thơ:
http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/khong-bao-gio-de-mat-hoang-tuyen-ft-minh-quoc.sVWoSvcgNoXF.html
rời khỏi nhà là cắm đầu cắm cổ
đi thật nhanh
thật nhanh
mồm miệng bịt khẩu trang
như sắp cướp nhà bank
tay đeo gant
như sắp đếm tiền trúng số
bao nhiêu là hăm hở
hăm hở ừ hăm hở
bất chấp nghẽn đường kẹt xe
mù mịt khói xe
bất chấp
nhưng “thôi rồi Lượm ơi”
“mày mau đi mà lượm”
kìa rồng rắn kẹt xe
xe cỡ nào cũng kẹt
từng gương mặt lầm lì
như đeo đá
lầm lũi
tựa mang gông
cúi gằm ngó dưới chân
nhẫn nại nhích từng centimet
từng thần sắc vô hồn
từng lương thiện phường chèo
từng nhà giàu nhà nghèo
không nói không cười
không đười ươi
không ngợm
không người
và đôi khi cũng không trí nhớ
chen lấn để mà đi
ngược chiều để mà đi
xuôi chiều để mà đi
chửi tục để mà đi
gây gổ để mà đi
thỏa hiệp để mà đi
đi vào đám đông bùng nhùng lằng nhằng lẳng nhẳng
đi như kẻ thất cơ lỡ vận
đi thị dân vòng xoáy thị thành
đi nông dân ruộng cày cao tốc
đi công nhân nhón chân quét rác
đi quan chức về hưu mới âm mưu nói khác
đi kép độc trở cờ
đi trí thức trở mặt
đi tương lai mờ mịt
đi quá khứ tít mù
đi vẽ nhọ bôi hề lên ngựa xuống xe
đi doanh nhân lên voi xuống chó
đi bảo hiểm y tế không đáng một xu
đi trường học véo von con vẹt
đi dọc đi xéo đi ngang
đi không thở không than
đi không nhạc vàng cũng không nhạc đỏ
đi nhắm mắt cần quái gì phải ngó
đi lố nhố trước sau lúc nhúc là người
tôi đang sống những ngày đáng sống
ừ, đáng sống...
L.M.Q
(6.I.2010)
như ngọn gió đi qua trần gian này không để lại dấu vết
ngày mù xa cát bụi mệt nhoài
sắp xếp lại những lo toan bận rộn
quay về một bến sông quê
tôi nằm dài trên mượt mà là cỏ
và ăn gió
khói bếp thơm rơm rạ quê mùa
chầm chậm bàn tay tôi ve vuốt
đó là lúc gió dậy thì xanh mướt
tôi cầm trên tay
và một ngày
ăn hết
gió lại reo lên dẫn tôi về choàng vai ngày Tết
bánh chưng xanh khói ấm giao thừa
tiếng gió cười đùa
em sắp lớn nắng vừa lên và linh hồn bé bỏng
có đôi lúc tôi nhìn trong gió ấm
gót sen thơm in dấu trước sân nhà
một mùi hương trong sạch mới đi qua
trời ơi gió
suốt một ngày là gió
bến sông quê của ngày xanh tuổi nhỏ
tôi quay về mở lòng ăn lấy gió
để trở thành đứa trẻ tuổi năm mươi
những ngày vui
đang đến...
L.M.Q
24. XI.2009
(nguồn: Báo Tuổi Trẻ XUÂN - 2010)
đôi khi chỉ gọi lên: “em à sắp tết”
đã nghe gió thổi buốt trên nhánh non
hoa lys trắng chiều sương quê mẹ
tôi trở thành đứa trẻ
ngồi đếm lại tuổi mình trên hai bàn tay
ngón thứ 1 nhất ngày khóc chào đời
tiếng ru ơ hờ
đêm dài như vô tận
chấp nhận
đi và đi về phía vô cùng
ngón thứ 2 ngày xanh chưa héo
vạt nắng rêu mờ ngoài tầm tay
viên đạn bay vào trong con mắt
đêm mù lòa đời sống có gì vui?
ngón thứ 3 hàng cây ngã nhào trên phố
những xáo trộn mệt nhoài
đừng sắp xếp lại đổ vỡ
linh hồn tật nguyền thơ dại
bóng người đi hun hút khuya câm
hát lên tình ca không có thật
không âm thanh ngày vui đã mất
tôi bấu víu vào nhánh rong cuối thác đầu ghềnh
sông chảy đời sông và cằn khô đời suối
ngón thứ 4 hấp hối
cõi đời này hoang tàn cơn mê
tiếng nói rơi xuống vực thẳm
sông dài vô tận và tôi đi tìm em
tôi tìm hoa úa tàn ngoài vườn địa đàng
chập chờn xa vắng
đêm ơi dài, ngày ơi dài, những ngón tay dài
vuốt mắt
ngủ đi em lời ca dỗ dành chỉ còn trong kinh thánh
chẳng ai nghe
ngón thứ 5 mùa xuân ngàn hoa đồng cỏ nội
tôi có em
tháng giêng ngựa hồng lững thững qua phố
hoa vàng hân hoan đi qua phố
sắp tết ngược xuôi đám cưới
thiên đường ở nơi nào?
đôi khi thấy trái đất chật hẹp
soi bóng xuống đời nhau cũng lẻ loi
tìm trên môi
lại vấp tiếng thở dài
tôi xòe 5 ngón tay
thăm thẳm níu lại ngày
và nói thầm mùa tình sắp tết
L.M.Q
(30.1.2011)
Trang 29 trong tổng số 35