LÊ MINH QUỐC
ĐỌC KIỀU
Thanh minh tảo mộ cỏ non
Nghe gió cuốn nhịp võng mòn tháng năm
Nén nhang thơm của từ tâm
Vòng vèo ngọn khói nhang trầm Kiều ơi
Tiền Đường vỗ sóng xa khơi
Ngàn xưa đứt ruột trong lời Đạm Tiên
Phận bèo phiêu dạt xô nghiêng
Mười lăm năm ấy tình riêng bẽ bàng
Trăng khuya từng sợi tơ vàng
Lẫn trong tiếng nấc trái ngang dặm trường
Vẫn còn hằn lại chữ thương
Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
Mùa xưa thôi hết long đong
Vén mây tri ngộ thong dong tự tình
Tìm trong ta lại thấy mình
Cũng hình như Thúy cũng hình như Vân
Ngoài trời đã biếc nắng xuân
Cười khô dòng lệ trầm luân xa rồi
Đọc Kiều tự thuở thôi nôi
Là nghe lắng đọng những lời nước non
L.M.Q
(nguồn: Báo C.A TP.HCM XUÂN 2016)
LÊ MINH QUỐC
ĐỌC KIỀU
Tan sương đầu ngõ vén mây
Cùng nàng nâng phím so dây Thúy Kiều
Sóng tình dường đã xiêu xiêu
Mùa tình trăng mật dậy triều sóng lên
Thư hương thấp thoáng lụa mềm
Phất phơ váy mỏng tay tiên vẽ vời
Cỏ non xanh rợn chân trời
Ngày vui chót vót tiếng cười chàng Kim
Thưa rằng, cúi xuống lặng im
Phiến da thơm nõn nổi chìm bể dâu
Tiếng đàn rung tựa giọt châu
Tan trên đầu lưỡi nỗi đau xa rồi
Tóc tơ chưa cạn này môi
Gần thêm chút nữa sẻ đôi tâm tình
Chân trời còn sáng bình minh
Sá gì Ưng, Khuyển rập rình nọ kia
Phải đâu băng lối vườn khuya
Hiên Lãm Thúy lại sẻ chia tấc lòng
Cùng chung một tiếng tơ đồng
Phải chăng hồn Việt ẩn trong sách Kiều…
L.M.Q
(nguồn: Báo Thanh Niên XUÂN 2016)
LÊ MINH QUỐC
ĐỌC KIỀU
Mùa vàng phương thảo thanh minh
Lọt lòng từ thuở hữu hình Đạm Tiên
Gót hài dạo chốn thư hiên
Con chữ cựa quậy xô nghiêng phận phèo
Quê nhà mờ nhạt dấu rêu
Mười lăm năm ấy bấy nhiêu đèo bòng
Sự đời đã tắt lửa lòng
Màu thiền thanh thoát nâu sồng, muối dưa
Phím đàn dìu dặt nhặt thưa
Tiếng tơ tri ngộ cuối mùa Thúy Vân
Đã xa xăm cõi phong trần
Đã khổ đau đã bội phần vui hơn
Vườn xuân hoa bướm râp rờn
Nén nhang thoảng hết oán hờn bấy lâu
Nghìn xưa tiếp nối ngàn sau
Hoa đàm đuốc tuệ nhiệm mầu soi chung
Bao phen sấm chớp đùng đùng
Ngọn bèo lả cánh điệp trùng bão giông
Ngày vui khuất nẻo bụi hồng
Hồn thơ tươi thắm từ trong Thúy Kiều
L.M.Q
(nguồn: Báo Giác Ngộ XUÂN 2016)
LÊ MINH QUỐC
ĐỌC KIỀU
Thanh minh dìu dặt tay tiên
Tình trong như đã se duyên Thúy Kiều
Thềm nhà mờ nhạt dấu rêu
Xăm xăm băng lối vườn yêu một mình
Thưa rằng, tình ấy là tình
Tưởng trong giây phút hữu hình thiên thu
Ngờ đâu sấm chớp tít mù
Hoa xanh nhất chín nhì bù buồn tênh
Bánh xe khấp khểnh gập ghềnh
Lênh đênh phận bạc lênh đênh thập thành
Phường chèo bôi nhọ trắng xanh
Sở Khanh lục tặc tam bành nhiễu nhương
Đã chơi. Chơi với văn chương
Chơi gì với cái đoạn trường mà chơi
Tai nghe rối ruột bời bời
Ngoa ngôn mồm mép tuôn lời quỷ ma
Lập lờ láu lưỡi líu lo
Tiền Đường dậy tiếng sóng xô ầm ầm
Dọn mặt? Mặt cũng từ tâm
Dọn tâm? Giấu lưỡi dao đâm bất ngờ
Đọc Kiều đau đớn câu thơ
Cũng tang thương đến dật dờ tang thương
Quay về trong cõi thư hương
Lau khô giọt lệ đoạn trường Kiều ơi
L.M.Q
(nguồn: Báo Tiền Phong XUÂN 2016)
LÊ MINH QUỐC
ĐỌC KIỀU
Rằng tin, lời ấy là tin
Trướng mai tình tự thuyền quyên anh hùng
Bỗng đâu sấm sét đùng đùng
Bởi tin nên trụi râu hùm hỡi ôi
Chôn chân đứng sững giữa trời
Hùm thiêng đốn ngã bởi lời hồng nhan
Mới hay tiếng ngọc tơ vàng
Lũy thành xiêu sụp, trễ tràng trống canh
Chiến trường không tiếc máu xanh
Bởi tin nên mới tanh bành chiến công
Biển khơi vùng vẫy tây đông
Sa chân chết đuối giữa dòng cạn queo
Bơ vơ cánh vạc chân bèo
Bao nhiêu oanh liệt đổ vèo vực sâu
“Bất tri tam bách…” thoáng mau
Vẫn còn đọng lại bể dâu Thúy Kiều
L.M.Q
(nguồn: Tạp chí Kiến Thức Ngày Nay XUẨN 2016)
Trời còn có bữa hôm nay
Ráo khô giọt lệ giữa ngày nắng xanh
Vườn xuân ríu rít yến oanh
Sen vàng gót ngọc nửa vành trăng lên
Rằng thưa, tình chị duyên em
Thịt da nõn trắng lãng quên sắt cầm
Bắt phong trần phải phong trần
Đã mòn con mắt xa xăm Thúy Kiều
Tiền Đường đã nhạt dấu bèo
Trầm bay lãng đãng rơi vèo bến sông
Sự đời đã tắt lửa lòng
Mà trong hương nhụy vẫn còn thơm tho
Môi ngon xóa dấu buồn xo
Ngực vừa mới nhú hẹn hò tình đau
Phím đàn vượt sóng bể dâu
Tiếng tơ hoan lạc dạt dào tri âm
Mười lăm năm lụa vẫn tằm
Hương vẫn gió vẫn chỗ nằm chàng Kim
Nắng xanh xuân tím cỏ mềm
Dẫu không chăn gối vẫn duyên vợ chồng
L.M.Q
(nguồn: Báo Người Lao Động - XUÂN 2016)
Tranh sơn dầu Lê Minh Quốc (2015)
Những giọt mưa rơi xuống đất với vận tốc như thế nào?
Có thể bảo nó rơi chậm thôi. Đừng rơi nhanh
Ai làm được điều đó?
Chắc không ai làm được, ngoài thượng đế
Khi yêu em, anh ồn ào như sóng, ồ ạt như mưa
Điên cuồng thương
Quay quắt nhớ
Lúc tĩnh tâm nhất anh bảo, này trái tim ngu dại kia, hãy yêu chừng mực, vừa đủ, chứ đừng nên dạt dào như thế
Nó dỗi hờn đáp, tớ đang yêu, tớ đang nhớ, tớ đang mê, vết thương từng ngày sưng tấy...
Biết làm sao?
Biết làm sao khi mưa cứ đổ xuống lòng anh những cơn đau bất tận?
Anh bảo, thôi ngưng mưa. Mưa vẫn mưa
Anh bảo nắng lên. Nắng vẫn trốn biệt một nơi xa khuất
Yêu chừng mực là một cách khôn ngoan?
Trong tình yêu làm gì có chừng mực
Anh bảo gió ngừng thổi. Gió vẫn chạy trên môi anh để hát lên những hy vọng mơ hồ
Anh bảo anh im lặng như phiến đá. Nhưng trên đá, rêu đã mọc
Anh bảo anh bình thản như cỏ. Nhưng cỏ đã thơm những dấu chân em
Anh bảo anh hãy giữ sự thanh thản trong tâm hồn, nhưng khổ nỗi, ngoài khơi xa bão giông và từng ngày anh chông chênh đi về như gỗ đá
Anh bảo, này trái tim tội nghiệp kia ơi!
Sao mày không là gỗ đá?
Nghe anh nói những lời tàn nhẫn như thế kia, bỗng nghe đâu đó trên vòm trời vọng về những tiếng kêu bi thương. Như thú hoang trúng đạn. Trái tim nằm yên để đi vào cõi chết
Vậy phải làm sao?
Một ngày kia, có đứa trẻ đi vào trong rừng sâu tìm được viên đá quý. Đặt vào trong ngực
Ngực phập phồng những nhịp đập khỏe mạnh và phơi phới yêu đời
Lúc ấy gió đã lên và nắng đã xanh. Tình yêu quay về. Từng ngày sống
Từng ngày đi qua, viên ngọc quý đã thay thế trái tim của nó.
L.M.Q
Sơn dầu LÊ MINH QUỐC
Thương nhớ à, bến bờ đang sóng biển
Anh đang em gió núi cũng mưa rừng
Văn xuôi lẫn thơ tình mật ngọt
Trong tiếng cười có giọt lệ rưng rưng
Giữa hân hoan đã ám ảnh nỗi buồn
Trên đại lộ lại mở ra tuyệt lộ
Tưởng đi xa những lòng vẫn về nguồn
Trong u mê lại bắt đầu đốn ngộ
Trong bình yên đã dậy mầm trắc trở
Giữa đớn đau hạnh phúc lại quay về
Đi giữa đời nhưng lại ngủ mê
Mộng du đấy nhưng lơ mơ tỉnh táo
Biển lặng yên cho dù đang giông bão
Mưa dập dồn trong lúc nắng đang xanh
Tưởng tình yêu chỉ tồn tại mong manh
Nhưng ai biết sẽ dài lâu vĩnh cữu
Môi thơm tho bởi nồng nàn men rượu
Chiều sắp tàn ai biết nắng đang lên
Giữa ban ngày mà len lén bóng đêm
Tôi đã ngủ nhưng lại đang mở mắt
Trong chia xa đã có ngày gặp mặt
Chuyến tàu về cũng là lúc ra đi
Em có chồng nhưng dậy thì vẫn mới
Trinh tiết còn nguyên vẹn sự từ bi
Trên sông rộng vẫn đường đi đấy chứ
Người đang đi là lúc đã ngồi yên
Mệt mỏi quá thì xác thân nằm xuống
Nhưng linh hồn phiêu bạt lênh đênh
Trong mỗi người đều có một niềm quên
Bởi nỗi nhớ cồn cào trong khoảnh khắc
Trong vui này đã nhen nhúm buồn kia
Giữa sầu kia đã xanh tình hoan lạc
Trong cái này lại chen vào cái khác
Tưởng trường tồn nhưng lại rất phù vân
Yêu thương à, lẽ đời luôn phải thế
Tưởng thoáng qua nhưng mãi mãi nợ nần
Nhưng trong tôi chỉ có một thiên thần
Em tồn tại chẳng bao giờ biến mất
Với gia tài chỉ những câu thơ
Tôi tự nguyện vẽ lên em nhan sắc
Tôi chỉ vẽ trong tôi một gương mặt
Rất từ bi, độ lượng lẫn kiêu sa
Búp sen trên đường dài thăm thẳm
Sẽ dẫn tôi biết lối trở về nhà
(23.VII.2010)
L.M.Q
Trang 25 trong tổng số 35