Với gần 30 năm theo nghề báo,tôi đã viết nhiều thể loại, trong đó có cả thơ trào phúng. Khi TÚ HỢI, lúc HUYỀN SƯƠNG... những bài thơ trào phúng này đã in trên các báo Phụ Nữ Ấp Bắc, Phụ Nữ Chủ Nhật, Đất Mũi, Vũng Tàu Chủ Nhật v.v...
“Thuở trời đất nổi cơn…” giáo dục
Con em mình diễm phúc xiết bao
Mặt búng ra sữa vêu vao
Vênh vênh “Chủ tịch”! Ối dào cực ngon
Cuối tháng 8 lon ton đến lớp
Mãi tháng sau mới “khớp ngựa ô”:
Khai trường có mít-cờ-rô
Trống chiêng, cờ xí lô nhô rợp trời
Diễn văn sự nghiệp “trồng người”
Lại tuôn dằng dặc lời lời gấm hoa:
Năm trước “Hai tốt” rồi a?
Năm nay… “Bốn tốt” mới là… tiến lên”
Ưu tiên nhất con em mẫu giáo
Được học thêm, phụ đạo nhiều môn
Kém gì Bảng nhãn Quý Đôn
Mỗi em là một thần đồng vẻ vang
Muốn đươc thế? Phải càng… cải cách
Nhiệm vụ này cấp bách lắm đây
Giáo khoa xành xoạch đổi thay
Cái chương trình học cũng quay tít mù
Tuyệt vời Bộ đèn cù đào tạo
“Trận đánh” này táo bạo “lớn” ghê
Hoan hô đổi mới tứ bề
Dư luận bình luận cũng mê mẫn đời
Đã nói ra thì lời phải giữ
Đừng chơi trò “phép thử” luân phiên
“Mây kia thăm thẳm tầng trên
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này”?
Trò mếu máo hỏi thầy ảo não:
Mai sau này là cháo hay cơm?
Nhân tài? Hay chỉ à uôm?
Bao giờ tuồng mới vãn vở tuồng thầy ơi?!
TÚ HỢI
(nguồn: Báo Tuổi Trẻ Cười số 530 ngày 1.9.2015)
CÙNG MỘT CHỦ ĐỀ
Đời ta có khi là giọt nước
Một hôm tưới mát cõi cằn khô
Đời ta muôn kiếp như ngọn gió
Một hôm thổi buốt cõi hư vô
Lê Minh Quốc
(23 g ngày 30.8.2015)
(Ảnh:Internet)
Lao xao tiếng nói
Dặt dìu tiếng mây
Rộn rã tiếng ngày
Nôn nao tiếng gió
Có cả tiếng tôi
Chuyện trò với cỏ
Muôn năm ngàn thuở
Muôn kiếp vạn đời
Tiếng chồng tiếng vợ
Chẳng gì xẻ đôi
Tiếng của lòng tôi
Lẫn trong tiếng sóng
Nhọc nhằn đau đớn
Hoàng Sa - Hoàng Sa
Tiếng của mọi nhà
Âm vang hồn Việt
Tiếng đời xanh biếc
Hỏi, ngã, sắc, huyền…
Tiếng quê dìu dặt
Biếc hồng cánh sen
Tiếng nói quê hương
Ruột rà tiếng đất
Bàn tay nắm chặt
Vọng tiếng Tổ Tiên
Giọt máu thiêng liêng
Không bao giờ mất
Hoàng Sa - Việt Nam
Tiếng lòng Thống Nhất
L.M.Q
(5.2015)
LÊ MINH QUỐC
THƠ VIẾT Ở SÂN BAY PHÚ BÀI
Sân bay Huế
Một mình tôi lóng ngóng nắng mai lên
Sương trong veo môi cười tà áo trắng
Cầu Tràng Tiền những cánh diều ngủ quên
Đường phố từng bước quen
Tôi soi mặt xuống sông Hương
Thấy gương mặt rẻ măng mười sáu tuổi
Những hồ Tĩnh Tâm, đồi Thiên An, tiếng chuông chùa Từ Đàm trong trẻo
Những người đàn bà gánh hàng rong lặng lẽ
Tà áo dài lam một màu nắng xế chiều
Gánh cơm hến thơm thơm tiếng ru hời xa vắng
Tuổi hoa niên bất chợt lại quay về
Tôi không có người yêu ở Huế
Người tôi yêu sáng nay không ở Huế
Tôi uống nước sông Hương
Nghe gió thổi một mùi rơm rạ
Hàng cây xanh Vĩ Dạ
Giọt cà phê không đắng trên môi
Sân bay Huế một tiếng gà dậy sớm
Bay vào vòm trời
Máy bay chập chờn cánh bướm
Tôi thầm gọi tên em
Lưỡi vẫn thơm một mùi cơm hến…
L.M.Q
NHỚ ÔNG TÔ HIẾN THÀNH
Đêm mất ngủ, tôi giật mình tỉnh giấc
Lòng âu lo cho mọi việc đã làm
Tôi rửa sạch tâm hồn bằng sử sách
Gương tiền nhân sáng chói rọi từng trang
Văn hiến ngàn đời đã có những vua quan
Sống trong sạch như mưa nguồn trong trẻo
Tôi ngưỡng mộ ông Tô Hiến Thành
Đức thanh liêm không cúi luồn lươn lẹo
Không vì vàng mà nói tròn thành méo
Ông ung dung trong đạo thanh bần
Không vì tình riêng để nghiêng nghĩa lớn
Sống một đời trọn vẹn nghĩa vì Dân
Tôi từng qua xuân, hạ, thu, đông
Trên đường Tô Hiến Thành mát lành ngọn gió
Xe cộ ồn ào gầm rú phóng qua nhanh
Ôi sự đời phù vân như không như có
Tôi tâm niệm, ông vẫn còn đứng đó
Để yên tâm chiêm nghiệm lẽ công bằng
Ồ sáng nay xuân hồng ngời sắc đỏ
Đường Tô Hiến Thành vang mãi tiếng chim ngân
L.M.Q
(nguồn: Đặc san Báo CA TP.HCM số đặc biệt Kỷ niệm 70 năm thành lập ngành CANDVN - 19.8.2015)
(nguồn: Báo Sài Gòn Giái phóng số ra ngày 2.8.2015)
NHỮNG NGÀY MẸ BỆNH
Có những ngày nắng sớm cũng quạnh hiu
Trời trở gió mẹ lại vào bệnh viện
Làm nũng, làm nư như trẻ nhỏ lên mười
Khuya giường bệnh cần có con bên cạnh
Trái gió trở trời, nóng run, rét lạnh
Mẹ ngỡ như lúc lội ruộng mưa dầm
Thời thiếu nữ qua nhanh hơn chớp mắt
Đã gần chín mươi như lá sắp lìa cành
Viết câu thơ bên giường bệnh mẹ nằm
Chữ nghĩa nhẹ tênh chênh vênh phù phiếm
Thơ ơi thơ có an ủi nhọc nhằn
Vỗ về mẹ - cơn đau đang ùa đến?
Cầm tay mẹ những phút giây chống chếnh
Con lựa lời như dỗ ngọt trẻ thơ:
“Mẹ cố ngủ, cố ăn mau khỏi bệnh
Mẹ có ngoan - bác sĩ mới cho về”
Phía ngoài trời mưa gió kéo lê thê
Đột ngột chân mây dần dần hửng nắng
Câu thơ con lặng lẽ ước mơ:
“Mẹ về với con” cửa nhà thôi quạnh vắng
Thơ về mẹ là câu thơ im lặng
Tuổi năm mươi - con là trẻ lên mười
Năm tháng của một thời thiếu nữ
Lại quay về với mẹ sắp chín mươi…
LÊ MINH QUỐC
Sơn dầu Lê Minh Quốc
thời buổi này mỗi sớm mai thức dậy
ngậm miệng ăn tiền bịt tai nhắm mắt
anh đắm đuối vào thơ
những mộng mị viễn du trăng hoa tuyết nguyệt
những cảm hứng viễn vông những thi hứng cũ mềm
đi với nhà văn
những gi đã thấy?
anh thấy cờ hoa ngập phố đầy phường
phố phường hò reo ngày ngày đại hội
giành nhau nói
ăn như rồng cuốn uống như rồng leo nói như diễn chèo viết như mèo mửa
lộng giả thành chân
anh nhố nhăng như trụ điện dán đầy quảng cáo:
“chữa trĩ mạch lươn, thông cống nghẹt cầu, thiên hạ liệt dương...”
anh bét nhè kép hát
vung vít múa may kính gửi kính thưa:
“thành công vô cùng tốt đẹp”
thành công đại thành công
đi ra đường không thấy nhà văn
chỉ thấy trong hội hè hội nghị
đã manơcanh thì thần sắc vô hồn
đã giết Thạch Sanh thì phải Lý Thông
đã ưỡn ẹo thì gió chiều nào cũng là anh uốn éo
anh hô to từng câu khẩu hiệu
rồi quay về nhà lại cạo lưỡi
nếu cần thiết thì ngày ngày thay lưỡi
anh nói dối như cuội
anh đếch nghe tiếng khóc ngậm ngùi
đã chìm xuống giữa điệp trùng sóng vỗ
anh giàu sang cũng là anh mắc nợ
như chúa Chổm
anh mắc nợ một tiếng sóng
từ biển Đông dội buốt trong lòng
anh ngủ mê cũng là anh thức dậy
viết gì không?
L.M.Q
(Hà Nội - sau ngày kết thúc Đại hội Nhà văn VN khóa VIII năm 2010)
sao lại không yêu thương hình bóng chính mình?
em là tôi của tháng ngày tuổi trẻ
đêm rất khuya một người ngồi lặng lẽ
ngôi sao rơi trong mắt nhạt nhòa
tiếng pháo gầm nhức nhối đỉnh trời xa
tôi úp mặt xuống một dòng suối cạn
chết trong mơ bốn bề không ánh sáng
chiếc ba lô rách toạc ngóng chiều lên
cánh rừng nào vây bủa bóng đêm
ngếch nòng súng thấy ngày thăm thẳm quá
tiếng gà gáy giữa rừng nghe cũng lạ
tôi giật mình quê mẹ đã xa xăm
chân trời nào giục giã bước hành quân
vác trái đất trên vai ba mươi ký
nàng vũ nữ trên tường rêu thầm thĩ
ngực căng tròn như an ủi đớn đau
lá khộp rơi khô khốc rớt ngang đầu
tôi làm thơ “Đất bên ngoài Tổ quốc”
đường chiến binh nhớ thương cây thốt nốt
lúc bấy giờ em đang ở trong tôi?
lửa cháy rừng hừng hực cũng lẻ loi
chiếc bi đông đã không còn giọt nước
tôi nằm mơ bầu vú tròn cỏ mượt
để ngày sau chết đuối dưới sông dài
tôi thương tôi không có tuổi con trai
thuở vừa lớn ngực đã hằn vết đạn
trong tiếng cười đã thở dài ngao ngán
Apsara che mặt giữa hư không
tiếng cầu kinh theo máu chảy ròng ròng
tôi đã nghe vọng về từ vách đá
lời Phật dạy từ bi hỉ xả
một kiếp người nháy mắt đã trôi mau
lúc bấy giờ em đang ở nơi đâu?
mười tám tuổi đã bụi mờ cái chết
đồng đội tôi gương mặt gầy ngờ ngệch
lúc vấp mìn há miệng gọi “mẹ ơi”
lúc bấy giờ em đang ở trong tôi
từ xa khuất của giấc mơ tiền kiếp?
tôi đánh mất trên quê hương Chùa Tháp
một niềm vui tuổi ngọc đầu mùa
một nụ hôn chưa kịp chín đã chua
nắng chưa lên đã nhập nhòe bóng xế
làm sao được quay về ngày tuổi trẻ
được yêu em thong thả hẹn và hò
có những ngày tôi lại thấy buồn xo
ngoảnh phía sau đi tìm em thuở ấy
tôi chỉ thấy một cánh rừng lửa cháy
những đời xanh tro bụi lại quay về
L.M.Q
(29.XII.2009)
Trang 28 trong tổng số 37