Sơn dầu LÊ MINH QUỐC
Thương nhớ à, bến bờ đang sóng biển
Anh đang em gió núi cũng mưa rừng
Văn xuôi lẫn thơ tình mật ngọt
Trong tiếng cười có giọt lệ rưng rưng
Giữa hân hoan đã ám ảnh nỗi buồn
Trên đại lộ lại mở ra tuyệt lộ
Tưởng đi xa những lòng vẫn về nguồn
Trong u mê lại bắt đầu đốn ngộ
Trong bình yên đã dậy mầm trắc trở
Giữa đớn đau hạnh phúc lại quay về
Đi giữa đời nhưng lại ngủ mê
Mộng du đấy nhưng lơ mơ tỉnh táo
Biển lặng yên cho dù đang giông bão
Mưa dập dồn trong lúc nắng đang xanh
Tưởng tình yêu chỉ tồn tại mong manh
Nhưng ai biết sẽ dài lâu vĩnh cữu
Môi thơm tho bởi nồng nàn men rượu
Chiều sắp tàn ai biết nắng đang lên
Giữa ban ngày mà len lén bóng đêm
Tôi đã ngủ nhưng lại đang mở mắt
Trong chia xa đã có ngày gặp mặt
Chuyến tàu về cũng là lúc ra đi
Em có chồng nhưng dậy thì vẫn mới
Trinh tiết còn nguyên vẹn sự từ bi
Trên sông rộng vẫn đường đi đấy chứ
Người đang đi là lúc đã ngồi yên
Mệt mỏi quá thì xác thân nằm xuống
Nhưng linh hồn phiêu bạt lênh đênh
Trong mỗi người đều có một niềm quên
Bởi nỗi nhớ cồn cào trong khoảnh khắc
Trong vui này đã nhen nhúm buồn kia
Giữa sầu kia đã xanh tình hoan lạc
Trong cái này lại chen vào cái khác
Tưởng trường tồn nhưng lại rất phù vân
Yêu thương à, lẽ đời luôn phải thế
Tưởng thoáng qua nhưng mãi mãi nợ nần
Nhưng trong tôi chỉ có một thiên thần
Em tồn tại chẳng bao giờ biến mất
Với gia tài chỉ những câu thơ
Tôi tự nguyện vẽ lên em nhan sắc
Tôi chỉ vẽ trong tôi một gương mặt
Rất từ bi, độ lượng lẫn kiêu sa
Búp sen trên đường dài thăm thẳm
Sẽ dẫn tôi biết lối trở về nhà
(23.VII.2010)
L.M.Q
< Lùi | Tiếp theo > |
---|