Với gần 30 năm theo nghề báo,tôi đã viết nhiều thể loại, trong đó có cả thơ trào phúng. Khi TÚ HỢI, lúc HUYỀN SƯƠNG... những bài thơ trào phúng này đã in trên các báo Phụ Nữ Ấp Bắc, Phụ Nữ Chủ Nhật, Đất Mũi, Vũng Tàu Chủ Nhật v.v...
“Thuở trời đất nổi cơn…” giáo dục
Con em mình diễm phúc xiết bao
Mặt búng ra sữa vêu vao
Vênh vênh “Chủ tịch”! Ối dào cực ngon
Cuối tháng 8 lon ton đến lớp
Mãi tháng sau mới “khớp ngựa ô”:
Khai trường có mít-cờ-rô
Trống chiêng, cờ xí lô nhô rợp trời
Diễn văn sự nghiệp “trồng người”
Lại tuôn dằng dặc lời lời gấm hoa:
Năm trước “Hai tốt” rồi a?
Năm nay… “Bốn tốt” mới là… tiến lên”
Ưu tiên nhất con em mẫu giáo
Được học thêm, phụ đạo nhiều môn
Kém gì Bảng nhãn Quý Đôn
Mỗi em là một thần đồng vẻ vang
Muốn đươc thế? Phải càng… cải cách
Nhiệm vụ này cấp bách lắm đây
Giáo khoa xành xoạch đổi thay
Cái chương trình học cũng quay tít mù
Tuyệt vời Bộ đèn cù đào tạo
“Trận đánh” này táo bạo “lớn” ghê
Hoan hô đổi mới tứ bề
Dư luận bình luận cũng mê mẫn đời
Đã nói ra thì lời phải giữ
Đừng chơi trò “phép thử” luân phiên
“Mây kia thăm thẳm tầng trên
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này”?
Trò mếu máo hỏi thầy ảo não:
Mai sau này là cháo hay cơm?
Nhân tài? Hay chỉ à uôm?
Bao giờ tuồng mới vãn vở tuồng thầy ơi?!
TÚ HỢI
(nguồn: Báo Tuổi Trẻ Cười số 530 ngày 1.9.2015)
CÙNG MỘT CHỦ ĐỀ
Đời ta có khi là giọt nước
Một hôm tưới mát cõi cằn khô
Đời ta muôn kiếp như ngọn gió
Một hôm thổi buốt cõi hư vô
Lê Minh Quốc
(23 g ngày 30.8.2015)
(Ảnh:Internet)
Lao xao tiếng nói
Dặt dìu tiếng mây
Rộn rã tiếng ngày
Nôn nao tiếng gió
Có cả tiếng tôi
Chuyện trò với cỏ
Muôn năm ngàn thuở
Muôn kiếp vạn đời
Tiếng chồng tiếng vợ
Chẳng gì xẻ đôi
Tiếng của lòng tôi
Lẫn trong tiếng sóng
Nhọc nhằn đau đớn
Hoàng Sa - Hoàng Sa
Tiếng của mọi nhà
Âm vang hồn Việt
Tiếng đời xanh biếc
Hỏi, ngã, sắc, huyền…
Tiếng quê dìu dặt
Biếc hồng cánh sen
Tiếng nói quê hương
Ruột rà tiếng đất
Bàn tay nắm chặt
Vọng tiếng Tổ Tiên
Giọt máu thiêng liêng
Không bao giờ mất
Hoàng Sa - Việt Nam
Tiếng lòng Thống Nhất
L.M.Q
(5.2015)
LÊ MINH QUỐC
THƠ VIẾT Ở SÂN BAY PHÚ BÀI
Sân bay Huế
Một mình tôi lóng ngóng nắng mai lên
Sương trong veo môi cười tà áo trắng
Cầu Tràng Tiền những cánh diều ngủ quên
Đường phố từng bước quen
Tôi soi mặt xuống sông Hương
Thấy gương mặt rẻ măng mười sáu tuổi
Những hồ Tĩnh Tâm, đồi Thiên An, tiếng chuông chùa Từ Đàm trong trẻo
Những người đàn bà gánh hàng rong lặng lẽ
Tà áo dài lam một màu nắng xế chiều
Gánh cơm hến thơm thơm tiếng ru hời xa vắng
Tuổi hoa niên bất chợt lại quay về
Tôi không có người yêu ở Huế
Người tôi yêu sáng nay không ở Huế
Tôi uống nước sông Hương
Nghe gió thổi một mùi rơm rạ
Hàng cây xanh Vĩ Dạ
Giọt cà phê không đắng trên môi
Sân bay Huế một tiếng gà dậy sớm
Bay vào vòm trời
Máy bay chập chờn cánh bướm
Tôi thầm gọi tên em
Lưỡi vẫn thơm một mùi cơm hến…
L.M.Q
NHỚ ÔNG TÔ HIẾN THÀNH
Đêm mất ngủ, tôi giật mình tỉnh giấc
Lòng âu lo cho mọi việc đã làm
Tôi rửa sạch tâm hồn bằng sử sách
Gương tiền nhân sáng chói rọi từng trang
Văn hiến ngàn đời đã có những vua quan
Sống trong sạch như mưa nguồn trong trẻo
Tôi ngưỡng mộ ông Tô Hiến Thành
Đức thanh liêm không cúi luồn lươn lẹo
Không vì vàng mà nói tròn thành méo
Ông ung dung trong đạo thanh bần
Không vì tình riêng để nghiêng nghĩa lớn
Sống một đời trọn vẹn nghĩa vì Dân
Tôi từng qua xuân, hạ, thu, đông
Trên đường Tô Hiến Thành mát lành ngọn gió
Xe cộ ồn ào gầm rú phóng qua nhanh
Ôi sự đời phù vân như không như có
Tôi tâm niệm, ông vẫn còn đứng đó
Để yên tâm chiêm nghiệm lẽ công bằng
Ồ sáng nay xuân hồng ngời sắc đỏ
Đường Tô Hiến Thành vang mãi tiếng chim ngân
L.M.Q
(nguồn: Đặc san Báo CA TP.HCM số đặc biệt Kỷ niệm 70 năm thành lập ngành CANDVN - 19.8.2015)
(nguồn: Báo Sài Gòn Giái phóng số ra ngày 2.8.2015)
NHỮNG NGÀY MẸ BỆNH
Có những ngày nắng sớm cũng quạnh hiu
Trời trở gió mẹ lại vào bệnh viện
Làm nũng, làm nư như trẻ nhỏ lên mười
Khuya giường bệnh cần có con bên cạnh
Trái gió trở trời, nóng run, rét lạnh
Mẹ ngỡ như lúc lội ruộng mưa dầm
Thời thiếu nữ qua nhanh hơn chớp mắt
Đã gần chín mươi như lá sắp lìa cành
Viết câu thơ bên giường bệnh mẹ nằm
Chữ nghĩa nhẹ tênh chênh vênh phù phiếm
Thơ ơi thơ có an ủi nhọc nhằn
Vỗ về mẹ - cơn đau đang ùa đến?
Cầm tay mẹ những phút giây chống chếnh
Con lựa lời như dỗ ngọt trẻ thơ:
“Mẹ cố ngủ, cố ăn mau khỏi bệnh
Mẹ có ngoan - bác sĩ mới cho về”
Phía ngoài trời mưa gió kéo lê thê
Đột ngột chân mây dần dần hửng nắng
Câu thơ con lặng lẽ ước mơ:
“Mẹ về với con” cửa nhà thôi quạnh vắng
Thơ về mẹ là câu thơ im lặng
Tuổi năm mươi - con là trẻ lên mười
Năm tháng của một thời thiếu nữ
Lại quay về với mẹ sắp chín mươi…
LÊ MINH QUỐC
Sơn dầu Lê Minh Quốc
thời buổi này mỗi sớm mai thức dậy
ngậm miệng ăn tiền bịt tai nhắm mắt
anh đắm đuối vào thơ
những mộng mị viễn du trăng hoa tuyết nguyệt
những cảm hứng viễn vông những thi hứng cũ mềm
đi với nhà văn
những gi đã thấy?
anh thấy cờ hoa ngập phố đầy phường
phố phường hò reo ngày ngày đại hội
giành nhau nói
ăn như rồng cuốn uống như rồng leo nói như diễn chèo viết như mèo mửa
lộng giả thành chân
anh nhố nhăng như trụ điện dán đầy quảng cáo:
“chữa trĩ mạch lươn, thông cống nghẹt cầu, thiên hạ liệt dương...”
anh bét nhè kép hát
vung vít múa may kính gửi kính thưa:
“thành công vô cùng tốt đẹp”
thành công đại thành công
đi ra đường không thấy nhà văn
chỉ thấy trong hội hè hội nghị
đã manơcanh thì thần sắc vô hồn
đã giết Thạch Sanh thì phải Lý Thông
đã ưỡn ẹo thì gió chiều nào cũng là anh uốn éo
anh hô to từng câu khẩu hiệu
rồi quay về nhà lại cạo lưỡi
nếu cần thiết thì ngày ngày thay lưỡi
anh nói dối như cuội
anh đếch nghe tiếng khóc ngậm ngùi
đã chìm xuống giữa điệp trùng sóng vỗ
anh giàu sang cũng là anh mắc nợ
như chúa Chổm
anh mắc nợ một tiếng sóng
từ biển Đông dội buốt trong lòng
anh ngủ mê cũng là anh thức dậy
viết gì không?
L.M.Q
(Hà Nội - sau ngày kết thúc Đại hội Nhà văn VN khóa VIII năm 2010)
sao lại không yêu thương hình bóng chính mình?
em là tôi của tháng ngày tuổi trẻ
đêm rất khuya một người ngồi lặng lẽ
ngôi sao rơi trong mắt nhạt nhòa
tiếng pháo gầm nhức nhối đỉnh trời xa
tôi úp mặt xuống một dòng suối cạn
chết trong mơ bốn bề không ánh sáng
chiếc ba lô rách toạc ngóng chiều lên
cánh rừng nào vây bủa bóng đêm
ngếch nòng súng thấy ngày thăm thẳm quá
tiếng gà gáy giữa rừng nghe cũng lạ
tôi giật mình quê mẹ đã xa xăm
chân trời nào giục giã bước hành quân
vác trái đất trên vai ba mươi ký
nàng vũ nữ trên tường rêu thầm thĩ
ngực căng tròn như an ủi đớn đau
lá khộp rơi khô khốc rớt ngang đầu
tôi làm thơ “Đất bên ngoài Tổ quốc”
đường chiến binh nhớ thương cây thốt nốt
lúc bấy giờ em đang ở trong tôi?
lửa cháy rừng hừng hực cũng lẻ loi
chiếc bi đông đã không còn giọt nước
tôi nằm mơ bầu vú tròn cỏ mượt
để ngày sau chết đuối dưới sông dài
tôi thương tôi không có tuổi con trai
thuở vừa lớn ngực đã hằn vết đạn
trong tiếng cười đã thở dài ngao ngán
Apsara che mặt giữa hư không
tiếng cầu kinh theo máu chảy ròng ròng
tôi đã nghe vọng về từ vách đá
lời Phật dạy từ bi hỉ xả
một kiếp người nháy mắt đã trôi mau
lúc bấy giờ em đang ở nơi đâu?
mười tám tuổi đã bụi mờ cái chết
đồng đội tôi gương mặt gầy ngờ ngệch
lúc vấp mìn há miệng gọi “mẹ ơi”
lúc bấy giờ em đang ở trong tôi
từ xa khuất của giấc mơ tiền kiếp?
tôi đánh mất trên quê hương Chùa Tháp
một niềm vui tuổi ngọc đầu mùa
một nụ hôn chưa kịp chín đã chua
nắng chưa lên đã nhập nhòe bóng xế
làm sao được quay về ngày tuổi trẻ
được yêu em thong thả hẹn và hò
có những ngày tôi lại thấy buồn xo
ngoảnh phía sau đi tìm em thuở ấy
tôi chỉ thấy một cánh rừng lửa cháy
những đời xanh tro bụi lại quay về
L.M.Q
(29.XII.2009)
MẸ
Khi con chim chích chòe hót vang ngọn cau
mẹ thức dậy ngồi bên bếp lửa
mùa đông xô vào cánh cửa
gió lạnh lẽo xẻo buốt xương
những cơn ho đục khoét hết đêm trường
mẹ trơ trọi biết lấy gì chống chọi?
giông bão đi qua
hằn vết nhăn trên trán mẹ già
con thơ dại trèo lên cây bưởi hái hoa
đỏng đảnh bước xuống vườn cà
đâu thấy bóng mẹ run lẩy bẩy
như một tàu chuối khô
cha con đã mỏi mệt bước giang hồ
trang sách đặt trên tay nghĩ ngợi
điếu thuốc lào lập lòe đêm tối
cát bụi cũng quạnh hiu
những đêm mưa ủ dột tiếng chim kêu
mẹ ru hời khắc khoải
mười tám tuổi con xa nhà đi bộ đội
đêm ngủ còn nghe mẹ gọi trong mơ
tiếng súng gầm lên trên trời Danrek
khúc dân ca rách nát
đồng đội con có người đã chết
còn há mồm để được gọi mẹ ơi!
đêm đêm con thắp ngọn sao trời
hỏi gà gáy ven sông
mẹ dậy lúc nào khi trời chưa kịp sáng
bếp lửa nhen lúc nào mà bây giờ còn ấm?
con hỏi chõng tre
từ lúc nào mẹ cựa mình thức trắng?
tưởng tượng một ngày kia
trăng treo trên vòm trời Đà Nẵng rất khuya
mẹ khỏe mạnh giã gạo
hương cau thơm rụng đầy sân nhà ông ngoại
thuở ấy mẹ mới về với cha
mới nghĩ vậy thôi con sung sướng khóc òa
một niềm vui vĩnh cửu...
Lê Minh Quốc
GIẤC NGỦ CỦA MẸ
(Thương tặng Tân và Tiến)
có bao giờ mẹ ta ngủ hồn nhiên
thanh thản nằm trên chõng tre sau bếp?
gió thổi rúc xương cuối mùa mưa rét
mẹ cựa mình thao thức với chiêm bao
mẹ ta nhớ nhiều cổ tích với ca dao
dù chữ cắn đôi mẹ không biết đọc
ta chưa thấy mẹ cười, chưa nghe mẹ khóc
gương mặt đăm chiêu ngay lúc ngả lưng nằm
ta lớn lên như cá lội biệt tăm
xuôi ngược giữa dòng đời cay nghiệt
có bao giờ mẹ được nằm trên vần thơ ta viết
với những hương hoa phù phiếm ở đời?
ta cầm hương hoa vung vãi khắp nơi
cho mối tình đầu, tình sau, tình cuối
thì lúc ấy mẹ ngồi trong bóng tối
tựa cửa một mình chống chọi với mùa đông
ta lớn lên thắp triệu ngọn lửa hồng
sưởi ấm trái tim bao tình-nhân-băng-giá
thì lúc ấy mẹ còng lưng quét lá
khi đốt cháy lên không đủ ấm bàn tay
đêm mẹ nằm co - ta nhớ cái cò gầy
lặn lội bờ sông, đầu ghềnh, cuối bãi
đêm mẹ nằm nghiêng - ta nhớ dòng suối chảy
lặng lẽ trôi qua giữa náo động ồn ào…
bất chợt ta nhìn hai hố mắt mẹ sâu
đã thấy sự lo toan, buồn phiền, mệt mỏi
mẹ chỉ âm thầm và suốt đời lặng lẽ
gương mặt đăm chiêu ngay thảnh thơi nằm
(1988)
LÊ MINH QUỐC
RU MẸ NGỦ
(Tặng chị Ái)
Mẹ ốm sốt mấy ngày rồi
Con ru mẹ ngủ đứng ngồi ầu ơ
Hiền lành như một trẻ thơ
Mẹ cười móm mém cũng vờ ngủ say
Con ru hạt lúa sum vầy
Trĩu vàng đồng ruộng những ngày ấm no
Hai sương một nắng ốm o
Ầu ơ! Mẹ ngủ để cho khỏe dần
Khẽ thôi tiếng guốc ngoài sân
Mẹ vừa chợp mắt một lần ngủ ngon
Những ngày mẹ ốm là con
Không biết những tiếng cười giòn đi đâu?
LÊ MINH QUỐC
THƠ CỦA MẸ
Mẹ đã đi chợ về
Hồng tươi con cá quẫy
Như câu thơ ngũ ngôn
Nhịp nhàng và mềm mại
Kìa bài thơ thất ngôn
Là chùm đào trĩu trái
Tôi cầm đưa môi hôn
Nhớ quê nhà xa ngái
Kìa thơ tình cỏ dại
Là những bó rau xanh
Nằm trên bàn tay mẹ
Lem luốc bụi thị thành
Kìa vần thơ lục bát
Là những ký gạo ngon
Hạt ngọc từ xứ Quảng
Phiêu lạc đến Sài Gòn
Kìa bài thơ tứ tuyệt
Là nước mắm đậm đà
Từng giọt thơm điếc mũi
Sực nhớ lắm quê nhà
Mỗi ngày mẹ đi chợ
Đem về vô số thơ
Qua bài tay nội trợ
Cưu mang con từng giờ
Từng ngày trôi mải miết
Sống trọn vẹn với thơ
Nhưng thơ con bất lực
Dù nuôi mẹ trong mơ
Trăm năm như chớp mắt
Mẹ đã đi chợ về
LÊ MINH QUỐC
Trích trường ca Hành trình của con kiến
mẹ ơi! mỗi sớm mai chạm mặt với bình minh
con lại xòe hai bàn tay trắng
nhìn xuống hai bàn tay trắng
tự nhủ hương của hoa
kết tinh từ cay đắng
không gì vững bền hơn sự cần lao
được làm người lương thiện
không gì thơm tho hơn hoa hồng trong miệng
là ngôn từ chia sẻ yêu thương
là tiếng nói dịu dàng
những miếng ngon vật lạ trên đời
con đã nếm chân trời góc biển
vẫn không ngon hơn một củ khoai lùi
mẹ bóc vỏ mớm cho con ngày thơ ấu
những miếng ăn từ bàn tay mẹ nấu
còn có cả tấm lòng
cả gió rét mùa đông
mẹ tất tả giật gấu vá vai kiếm từng xu ngoài chợ
một đồng lãi gánh mười đồng nợ
ăn mắm mút dòi
dè sẻn chắt chiu
ngay cả lúc cơm sôi
còn có cả giọt mồ hôi
của mẹ
ngay cả khói chiều
bếp lửa reo cũng ấm êm hạnh phúc
làm sao có thể quên?
sống để dạ chết mang theo
làm sao có thể quên một điều giản dị:
“thượng đế nhân từ không có mặt ở khắp mọi nơi
ngài đã sinh ra các bà mẹ”
mẹ là hiện thân của từng giọt lệ
đã vì con mà khóc
vui cũng khóc
buồn phiền cũng khóc
đã vì con gạt đi nước mắt
lao ra giông tố cuộc đời
xòe cánh tay mỏng manh như nắng lụa
chở che con bóng mát dưới vòm trời
may mắn cho ai còn có mẹ
vẫn có em suốt cuộc hành trình
vẫn có những linh hồn thánh thiện
dõi theo ta như sao sáng trên trời
Níu giữ anh ở lại với cuộc vui chỉ có thơ ?
Thơ viết viết hoa thì may ra
Chứ thơ viết thường cũng chẳng là gì cả
Nhưng anh là thi sĩ ?
Thi sĩ là ai quái quỷ ở cõi đời
Huống gì anh là kẻ lạc loài
Em ạ,
Níu giữ anh chỉ có thể bằng tiếng hát
Giai điệu dịu êm kỷ niệm thuở trai tơ
Anh lắng nghe với bao tà áo xanh đây mùa thu
Anh thổn thức lòng ta dăm con hạc gầy vút bay
Xòe ra mười ngón tay
Anh vuốt mặt và nghiêng chai xuống rót
Giọt rượu giọt bia giọt ái tình giọt đớn đau phiền muộn
Nốc cạn niềm vui lẫn lộn nỗi buồn
Anh ngồi lại mơ hồ tay vuốt mặt
Rưng rưng chiếc ghế cái mặt bàn ngổn ngang ly chén
Anh ngồi yên nghe từng nhịp đồng hồ
Trên đỉnh trời ngôi sao mọc như thơ
Chẳng là cái quái quỷ gì chỉ còn âm nhạc
Nhưng anh phải về
Chẳng có gì níu kéo anh rời khỏi cơn mê
Ngoài một điều duy nhất
Mẹ
Vâng, mẹ tựa cửa mẹ hiền lành mẹ nhẫn nại như đất
Chờ anh về từ lúc chiều đã khuất...
LÊ MINH QUỐC
Mẹ và quê hương
Làm sao vẽ được cơn cuồng nộ của bão? Những đêm đen toác hoác cả vòm trời. Nơi đó, có dòng sông điên cuồng nhào xuống đất. Đất hóa thành sông lênh láng ngược lên trời.
Vẫn có mẹ một mình trong nước xiết. Chân không chạm đất. Mẹ đưa tay níu rách cả bầu trời. Mẹ dìu con lên chiếc ghe nhỏ xíu, chở che con không để nước cuốn trôi.Vẫn có mẹ đưa hai tay run rẩy, níu lại căn nhà đang bứt móng lướt đi, níu lại cánh đồng đang chìm sâu dưới nước. Bốn ngàn năm nhẫn nại một sử thi. Bốn ngàn năm qua bão cũng điên cuồng như thế. Đất hóa thành sông. Sông lạc cội nguồn. Biển hóa nương dâu qua nhọc nhằn đời mẹ, thành niềm vui rơi xuống giọt lệ buồn.
Sau cơn bão trở về quê vẫn còn có mẹ. Những cây tre vững chãi dựng lên nhà. Những lứa đôi dựng tình yêu mới. Đất nước hoài thai tiếng trẻ khóc oa oa. Trẻ lớn lên cũng bền lòng như mẹ. Chống bão nghìn năm giữ vững cả sơn hà.
Đã nhiều lần con ước mơ được vẽ lại sự cơn điên cuồng của bão. Để dặn lòng gắn bó với quê hương. Trong buổi chiều rơm rạ bóng hoàng hôn. Và con vẽ. Chân dung của cơn bão là giọt nước mắt lặng lẽ. Lăn trên gương mặt già nua của mẹ...
LÊ MINH QUỐC
(2000)
Mẹ về quê chồng
Năm mươi năm làm dâu
Quê chồng xa lăn lắc
Lần đầu tiên đi về
Mẹ mừng rơi nước mắt
Đêm trằn trọc không yên
Ba con giờ đã mất
Sớm mai mẹ lên tàu
Anh con cầm tay dắt
Sông núi dài trước mặt
Bỗng dưng mẹ khóc òa
Lấy chồng mười bảy tuổi
Bảy mươi mới về nhà
Cỏ mọc bờ ruộng xa
Níu bước chân mẹ lại
Ba con bay về trời
Cánh diều xa tít mãi...
Thắp một nén nhang thơm
Trên bàn thờ ông nội
Chao ôi cái kiếp người
Như mây bay gió thổi
Được trở về quê chồng
Mẹ bây giờ mới thấy
Vui buồn thuở đầu tiên
Làm dâu năm mười bảy
Mẹ bần thần đứng lại
Vân vê vạt áo dài
Nhìn xuống đôi guốc mộc
Mòn vẹt gót chân chai...
LÊ MINH QUỐC
Vẫn còn có mẹ
(Tặng anh Bùi Nguyễn Kha, Khiêm và Tú)
Không gì bất hạnh hơn khi ta cài trên ngực đóa hồng
để suốt đời nhớ mẹ
dù thế nào ta cũng là đứa trẻ
một đứa trẻ cô đơn
suốt đời cô đơn
khi đã xa vòng tay của mẹ
lời kinh Phật là lời chia sẻ
nén nhang thơm đến tận cõi niết bàn
hương huệ thơm mênh mang
khiến ta buồn muốn khóc
mẹ tảo tần suốt một đời cực nhọc
để nuôi ta hoàn thiện trở thành người
trên đường đi, ta đã gặp hoa tươi
gặp tiếng cười, gặp niềm vui hạnh phúc
là lúc ấy mỗi ngày mẹ bạc tóc
âu lo nhìn theo mỗi bước ta đi
ta lớn lên xa vòng tay của mẹ nhu mì
ta xa những ngày mẹ một mình tựa cửa
ta đâu biết trong từng hơi mẹ thở
vẫn trái tim độ lượng gọi ta về
vẫn ân cần giọng nói
gọi tên ta ngay cả lúc ngủ mê
vẫn từng đêm chờ đợi
đợi ta về...
lúc ta quay về, mẹ đã đi xa
mẹ về hư không, mẹ về mây trắng
ta đã khóc bởi trong lòng trĩu nặng
muốn gọi mẹ ơi nhưng gọi đến bao giờ?
mẹ vẫn về trong mỗi lúc ta mơ
chở che cho ta trong đời thường mệt nhọc
đêm nay uống từng lời kinh Phật
ta ngước lên trời thấy từng giọt mưa rơi
giọt mưa rơi trên môi
mặn như nước mắt
ta đã nhủ lòng ta đừng khóc
sao vẫn còn đau nhói phía trái tim?
xin mẹ ngủ bình yên
trong cuộc đời ta vẫn còn có mẹ
LÊ MINH QUỐC
Mẹ tôi
Có những điều dễ nhớ lại mau quên
Đã cưu mang tôi sung túc ấm êm
Từng sống một thời trong nhung lụa
Có bao giờ biết mơ về về hạt lúa?
Hạt lúa to bằng cả bầu trời
Lại bé tẹo như chân lý mà thôi
Tôi đã lãng quên khi đầy đủ nhất
Hạt lúa giấu mình bình thường như sự thật
Tôi đã nhớ nhung lúc đói rã rời
Hạt lúa hiện về như một con người
Mỗi lúc cầm trên tay hạt lúa
Là tôi nghĩ đến mẹ tôi góa bụa
LÊ MINH QUỐC
Tuổi thơ
thuở tôi còn nhỏ xíu
mẹ đầu tắt mặt tối ngoài chợ Cồn
giao tám anh chị em tôi cho chị Bốn
ngày ấy mẹ mới ngoài ba mươi
còn tôi nay hơn bốn chục
vẫn như trẻ con
sực nhớ ngày xưa được chị Bốn ẵm bồng
nay mẹ lưng còng
thay chị Bốn lo toan củi lửa
từng đêm ngồi tựa cửa
đợi tôi về ngật ngưỡng giữa cơn say
suốt một đời chân giẫm lên mây
tìm kiếm những vần thơ vô vọng
một tôi một bóng
lơ tơ mơ dan díu với thơ
đâu biết nhiều đêm khắc khoải giữa cơn mơ
mẹ sực tỉnh
mong trời mau sáng bước nhanh ra chợ
ngõ xưa gập ghềnh chị Bốn mới đôi mươi
đường nay khấp khểnh mẹ đã tám mươi
ngẫm nghĩ vậy thấy buồn trên mí mắt
lăn dài xuống môi...
(2004)
LÊ MINH QUỐC
Trang 26 trong tổng số 35