Như mọi ngày, mỗi sáng online. Với nàng. Rồi đi làm. Sáng nay, trên facebook có comment của bạn Trần Thị Nhung như sau:
“Nếu chỉ muốn mua cuốn sách vì tò mò không biết có bao nhiêu người đàn bà đi qua đời của anh Lê Minh Quốc như đi chợ, đi siêu thị, đi nghỉ mát, đi cà phê ...thì bạn Nhung thật sự khuyên không nên mua " Tôi & Đàn Bà".
“Tuy nhiên nếu muốn biết tại sao đàn ông chán đàn bà dù rằng người đàn ông ấy từng rất yêu quý, rất chìu chuộng, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa thì lại rất nên mua “Tôi & Đàn Bà”. Và có một điều thú vị, không biết có tình yêu nào giống bạn Nhung không, chứ bạn Nhung đi siêu thị đôi khi mua một món hàng chỉ vì thích đồ khuyến mãi. Nếu bạn có sở thích giống bạn Nhung thì nên rước "Tôi & Đàn Bà" về nhà, chắc chắn sẽ rất thú vị với hàng khuyến mãi " Nếu tôi là đàn ông" của một phụ nữ viết Lời Bạt cho cuốn sách.
Nói "Tôi & Đàn Bà" thật sự quyến rũ với bạn Nhung thì không đúng, nhưng nhẩn nha từ tốn đọc rồi thỉnh thoảng mỉm cười thì có, vì đâu đấy bạn N cũng thấy hình ảnh phù phiếm đàn bà của mình trong sách. Sau khi bạn Nhung đọc cuốn sách này, bạn Nhung ghi nhớ kỹ một câu được khuyên là tối kỵ đối với đàn ông. Bạn N sẽ dặn dò chính mình rằng tuyệt đối không bao giờ được phép thỏ thẻ với gã đàn ông mà bạn N đang yêu nếu như bạn N không muốn anh ta bỏ chạy. Muốn biết đó là câu gì thì cứ mua “Tôi và Đàn Bà” đọc từ trang đầu đến trang cuối, chắc chắn bạn sẽ tìm được. Trích một đoạn viết trong quyển "Tôi & Đàn Bà" mà bạn N thích:
“Tâm lý của con người ta cũng lạ lùng. Nếu nuôi dưỡng tưởng tượng và vỗ về nó bằng không nguôi thương nhớ, tiếc nuối thì bao giờ cũng tràn trề sự sống và hoa trái tươi ngon. Vậy mà đến lúc đã chạm vào nhau thì lại đột ngột một sự bẽ bàng như thả một bàn tay xuống vùng tê cóng. Rét buốt đến thấu tim. Cũng thân xác ấy, cũng hương ngọt mùa màng tháng giêng cỏ non đã khiến ta đắm đuối,mộng mị, u mê của một thời thì nay lại đìu hiu như khói nhang của một nghĩa trang hiu hắt. Hóa ra chính sự xa cách mới giữ lại trong tâm hồn con người ra những kỷ niệm đẹp, để nhớ, để mơ...." (Trích TÔI VÀ ĐÀN BÀ của tác giả Lê Minh Quốc)”.
Cảm nhận của bạn Nhung vừa post lên, có nhiều ý kiến cùng tham gia bình luận. Đọc hết, thấy vui vui. Một quyển sách ra đời, lúc đó, đã ngoài vòng “kiểm soát’ của tác giả. Nó thuộc về người đọc. Mỗi người cảm nhận mỗi cách. Có thể trùng và khác nhau. Mà ý kiến của bạn đọc đối với chính tác giả cũng vậy. Có thế, mới thấy rằng, từ một tác phẩm, bạn đọc có nhiều góc nhìn. Có góc nhìn toàn diện. Có góc nhìn cục bộ. Không sao cả. Đời sống của một tác phẩm phải thế. Có tác phẩm lúc ra đời được nhiều nguồn dư luận tung hô lên tận mây xanh. Sau đó, chìm vào lãng quên. Không ai buồn nhớ đến. Có những tác phẩm, ngay từ lúc chào đời đã gánh lấy oan kiêng:
Có những người vì thơ phải thay tên đổi họ
Sống như giun như dế hết một đời
Tay cầm bút nay đẽo cày vác cuốc
Trang giấy nhân tình nhão nhoẹt mồ hôi
Trong trường ca Hành trình của con kiến, y lại viết tiếp:
Có những người qua thơ leo lên danh vọng
Lũ không thơ lại ầm ĩ hoan hô
Nhưng ai biết sau khi “xuống chó”
Thơ chẳng “lên voi” mà chìm nghỉm dưới mồ
Điều này cũng bình thường. Ra khơi: "Thấy lòng phơi phới, thấy tình thế giới/ Thấy mộng ngày mai, thấy niềm tin mới" (P.D) lúc quay về, có người đem theo những mẻ cá tươi ngon. Ngàn năm sau vẫn còn quẫy dưới nắng mặt trời. Có người chỉ đem về dăm con cá nhép. Ốm yếu, yểu mệnh ngay lúc rời khỏi mặt nước. Có người bỏ xác ngoài trùng khơi. Vô tăm tích. Chẳng gì phải bận tâm.
Dù tác phẩm ấy ngay lúc ra đời, được hoan hô vạn vạn tuế; hoặc không nhận một tiếng tay nào, dẫu lẹt đẹt lấy lệ. Chẳng gì phải bận tâm.
Phải ý thức rằng, ngọn gió thời gian rất khốc liệt, có thể xóa nhòa đi tất cả. Một đời sáng tạo, còn lại một tác phẩm, thậm chí một câu thơ đã là may.
Trở lại với Tôi và đàn bà với cảm nhận của bạn N trên Facebook. Bạn ấy nói đúng: “Nếu chỉ muốn mua cuốn sách vì tò mò không biết có bao nhiêu người đàn bà đi qua đời của anh Lê Minh Quốc như đi chợ, đi siêu thị, đi nghỉ mát, đi cà phê ...thì bạn Nhung thật sự khuyên không nên mua "Tôi & Đàn Bà”. Khi viết, đôi lần, y muốn kể lại những hình bóng cũ của ngày cũ, đã mất, đã xa, đã quá khứ. Nàng bảo: “Tại sao thiên hạ lại có cái quyền được biết mọi bí mật của đời mình?”. Có những bí mật cần kể. Có những bí mật cần giấu kín. Khi nhà báo của Tạp chí Truyền hình Hà Nội đặt câu hỏi: “Hẳn trong bao nhiêu năm đã sống anh có mối tình với một người phụ nữ Hà Nội, anh có thể chia sẻ về cuộc tình và người đàn bà đó?”. Y bèn nuốt nước bọt, trâm ngâm một lúc và dứt khoát:
Ở đây tai vách mạch rừng
Những chuyện bí mật xin đừng nói ra
“Đừng nói ra” bởi mỗi người đã là một đời sống riêng. Quá khứ can thiệp với đời sống hiện tại có ích gì? Chẳng có ích gì, vì thế, đoạn văn mà bạn N Fecebook vừa trích dẫn ở trên vì thích, nó cũng nằm trong mạch của suy nghĩ: Khi đã chia tay, đừng nên tìm gặp lại, Đừng bao giờ ngốc dại. Dại dột. Trước đó, GÁI ĐẸP TRONG TÔI, y cũng tự dặn dò: “Có gì tồn tại vĩnh viễn dưới cơn lốc tàn khốc của thời gian? Nhan sắc của người đàn bà cũng thế. Có những người đã xa mối tình thời niên thiếu gấm hoa, trong lòng luôn tơ tưởng nuối tiếc. Từng ngày nỗi nhớ dệt nên gấm nên hoa. Nhưng rồi gấm hoa ấy bỗng dưng tan biến đột ngột, bẽ bàng, bùi ngùi nếu bỗng dưng được gặp lại. Có thể là gặp trong chiều mưa trút, phấn son đã bợt nhợt lộ ra nét già nua cày sâu qua từng thớ thịt trên khuôn mặt. Có thể gặp trong ngày nắng gắt, từng giọt mồ hôi ròng ròng đuổi nhau như trêu cợt trên môi cười đã nhăn và tiếng cười đã héo. Dù gặp nhau lúc nào, không gian nào thì Hiện tại đã đánh gục Dĩ vãng. Hôm nay đã khác xa Hôm qua”.
Tôi và đàn bà đặt ra nhiều vấn đề. Có lẽ điều y tâm đắc nhất, vẫn là những trang viết nhìn lại những giá trị cũ, nếp suy nghĩ truyền thống đã mặc nhiên ấn định lên thân phận người đàn bà từ hàng ngàn năm trước. Gánh nặng ấy có thật. Y nhìn lại, và có một cách nhìn khác, góp một tiếng nói nhằm nâng cao chất lượng sống họ. Chủ đề của tập sách nằm ở đó. Tham vọng không giấu giếm của y nằm ở đó. Tất nhiên, trong đó cũng có những người đàn bà đi qua đời y nhưng chỉ thấp thoáng, lãng đãng xa gần, như có như không:
Nhìn em, tôi rợn bình minh
Cũng là giây phút tự tình hân hoan
ĐÀN BÀ, tôi viết từng trang
Cũng là GÁI ĐẸP hàng hàng bước qua
Sau tập sách này, Nếu tôi đẻ được vẫn là Lời bạt của tác giả Chị Đẹp. Sẽ có thêm lời Tựa của Ngô Kinh Luân; Lời cuối sách của Trần Hoàng Nhân. Bởi nói như bạn N facebook: “đi siêu thị đôi khi mua một món hàng chỉ vì thích đồ khuyến mãi. Nếu bạn có sở thích giống bạn Nhung thì nên rước "Tôi & Đàn Bà" về nhà, chắc chắn sẽ rất thú vị với hàng khuyến mãi "Nếu tôi là đàn ông" của một phụ nữ viết Lời Bạt cho cuốn sách”.
Sáng nay, phải thanh toán những bài viết cần thiết. Đã “đến hẹn lại lên”. Mà vẫn chưa xong, còn cả bài viết của chủ đề Tôi và đàn bà cho tạp chí DDVN số tới: “Đám bạn em mới có cuộc cãi nhau rất vui nhân chuyện 1 anh lấy vợ, mà vợ anh này là bồ cũ của anh bạn của anh ta. Xưa nay chuyện này cũng không hiếm, nhưng tranh luận vẫn xảy ra vì:
- Đàn ông chia 2 phe, 1 phe bảo cứ yêu là quất (à, là cưới), 1 phe bảo cưới em nào cặp với 10 thằng cũng được, miễn sao không dính líu gì tới mấy thằng mình gặp hàng ngày. Gặp mà nghĩ tới cảnh nó XXX với vợ mình, hay là vợ mình lỡ có so sánh mình với nó là đủ sôi tiết; hoặc lúc nhậu xỉn cãi lộn thằng bạn nó đem chuyện đó ra châm chọc mình cũng điên.
- Phụ nữ thì cho rằng đàn ông như thế mới bản lĩnh, yêu 1 phụ nữ là chấp nhận họ và tất cả mọi thứ thuộc về họ, kể cả quá khứ.
Anh triển khai giùm em cái đề tài này dưới góc nhìn của người đàn ông”.
Chà, khó chừng chừng. Khó thì cũng phải viết đi chứ? Vâng ạ, chiều nay sẽ ngồi viết. Email ngay.
Một sáng thứ bảy đã trôi qua. Trôi nhanh đến nổi chưa kịp phở đã cơm rồi.
L.M.Q
< Lùi | Tiếp theo > |
---|