(nguồn: Facebook HA Nguyên)
Sáng, vào cơ quan.
Chiều, vào cơ quan.
Đứng ngoài lan can, nhìn xuống đường phố. Thoáng đó mà đã gần ba mươi năm gắn bó với cơ quan rồi. Từ chiếc ba lô trên vai. Nặng như đeo trái đất. Từ đôi dép lốp đã đi hết biên giới Tây Nam. Tưởng như đi bộ vòng quanh đã hết địa cầu. Từ hai bàn tay thư sinh mà nay đã nắm trong tay một hạt bụi giữa đời.
Nhìn kỹ đi, hạt bụi ấy chính là y chứ nào ai khác.
Chẳng có gì tồn tại. Chẳng có gì mất đi. Cuối cùng, chỉ là hạt bụi của Vô danh trong trần gian của sắc màu hỉ nộ ái ố... Đến một lúc nào đó, một chuyến viễn du đi về cõi vô tận. Nhẹ nhàng. Siêu thoát. Lặng lẽ. Hân hoan. Chẳng bận tâm điều gì.
Hãy nghe tiếng sóng. Sóng vỗ vô tận, bền bĩ, nhẫn nại, đơn điệu, lặp lại thói quen như đã có từ ngàn năm trước, triệu đời trước. Tất cả chỉ là tiếng nói thầm lửng lơ trong vô tận của vũ trụ. Chỉ là âm thanh của viên sỏi nhỏ ném xuống đại dương trùng trùng bão tố. Âm thanh gì vọng lên?
Biết thế, để thấy cuộc đời này, thân phận này nhỏ nhoi chỉ như một giọt nước. Tan loãng. Mất hút. Một đời người chỉ là tiếng sóng vỗ. Tiếng sóng vỗ không âm thanh. Không âm điệu. Không âm thầm. Không âm u mà cũng không ầm ào, ầm ĩ…
Có những người, trong đám đông họ luôn hoạt bát, ồn ào, dí dỏm, tinh nghịch, thông minh và chính điều này đã khiến không ít người đẹp mê đắm (!?). Mê vì thấy họ đẹp trai quá, nổi tiếng quá, hào nhoáng quá và họ cũng... khó gần quá. Thật ra không phải thế, lúc quay về trong sự riêng tư, họ mới chính là họ. Một con người của sự trống rỗng. Một con người của thế giới không âm thanh. Không tiếng động. Một căn phòng giăng màn nhện. Chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa. Khe cửa bám đầy bụi. Những quyển sách nằm cù bơ cù bất từ trên giường lăn xuống tận gầm giường. Một thể xác của sự cô độc. Một linh hồn của đang vui với chiếc bóng của chính mình đang phản chiếu trên tường. Tường đã ố mùi thời gian. Từ phía Sau cánh gà, ai nhìn thấy:
Kẻ từng xưng vương giữa hào quang son phấn
Làm thiếu nữ mê hồn, làm đàn bà lận đận
Giọng ca mùi lấp lánh một ngôi sao
Bây giờ nằm co - bao tử réo cồn cào
Anh nằm ngủ như một người dân dã
Chắc gì đã được như người dân dã? Đừng có mơ. Oái oăm là thế. Bởi thi sĩ, kẻ ấy luôn tự dằn vặt, chỉ trích, tự vấn lấy mình. Kẻ ấy, khó ai có thể nắm bắt được suy nghĩ, bởi từ sâu thẳm đã linh cảm nhiều điều khiến bật lên những câu thơ hân hoan và tuyệt vọng.
Nhìn kỹ đi,câu thơ ấy chính là y chứ nào ai khác.
Vào cơ quan rồi đi ra bưu điện Bàn Cờ nhận nhận tiền. Chẳng biết nhuận bút từ báo nào. Thỉnh thoảng lại có những khoản tiền trên trời rơi xuống. Đi liên hoan với Trung tâm bản quyền âm nhạc, gặp lại những gương mặt cũ. Ngồi với Hữu Thân, Hà Đình Nguyên, Đỗ Tuấn, Đinh Trung Cẩn...Hồi mới vào nghề báo, bằng vai phải lứa, ai cũng đang hăm hở với cuộc đua phải có gia đình, con cái… Có người đến nơi, có người bỏ cuộc. Hỏi ra, có người đã là nhân vật của Nguyễn Du:
Đề huề lưng túi gió trăng,
Sau chân theo một vài thằng con con
Hỏi ra, có người đã là nhân vật của Trịnh Công Sơn:
Ngoài hiên vắng giọt thầm cuối đông
Trời chợt nắng vườn đầy lá non
Người lên tiếng hỏi người có không
Người đi vắng về nơi bế bồng
Ngồi đưa tay sờ cằm. Râu đã bạc. Mọc tua tủa. Vậy mà lâu nay cứ nghĩ vẫn còn trẻ. Lúc nào cũng như đứa trẻ phơi phới yêu đời. Còn trẻ mà.
Ăn dưa bở hơi bị lâu đấy nhá.
L.M.Q
< Lùi | Tiếp theo > |
---|