THƠ Tập thơ Lê Minh Quốc - TÔI VẼ MẶT TÔI - CHIẾC GIƯỜNG NGỦ CỦA TÔI TỰ BẠCH

Lê Minh Quốc - TÔI VẼ MẶT TÔI - CHIẾC GIƯỜNG NGỦ CỦA TÔI TỰ BẠCH

Mục lục
Lê Minh Quốc - TÔI VẼ MẶT TÔI
BẤT LỰC
THÈM KHÍ TRỜI ĐỂ THỞ
VẾT THƯƠNG
KỶ NIỆM LÝ CHÍNH THẰNG
NHỮNG THÁNG GIÊNG XANH
GẶP Ở ĂNGCO VÁT
ĐỘC THOẠI VỚI THÚY KIỀU
SAU CÁNH GÀ
TÔI DẪN TÔI LÊN ĐƯỜNG
THIÊN THẦN
CHÂN DUNG NÀNG
TÔI CHẠY VÒNG QUANH
VẼ TÔI
BÀI CA TỪ BIỆT
TRONG TÂM TƯỞNG MỘT NGƯỜI
XANH BIẾC CUỘC ĐỜI
NGỦ QUÊN CHO ĐẾN SÁNG MAI
HỚT TÓC ĐÊM XUÂN
LỜI RU CỦA GIÓ
NGÃ BA
THƠ TÌNH THÁNG CHẠP
NGÀY MƯA
KHI GẦN MƯỜI BẢY TUỔI
ĐỊNH NGHĨA VỀ ĐẤT NƯỚC
NHỮNG CON CHỮ
THƠ TRÍCH TRONG SỔ TAY
MÈO ĐÊM
TÔI ĐI HỌC
GIẤC MƠ TUỔI NHỎ
ẢO TƯỞNG
TÔI VẼ MẶT TÔI
TỪ NAY TÔI ĐÃ NÊN NGƯỜI
XEM TRANH TRONG RỪNG
SỰ TÍCH CON DÃ TRÀNG
ÔNG GIÀ MÙ CHƠI GUITAR
CHUYỆN TÌNH VÉ SỐ
ĐỊNH NGHĨA VỀ EM
GỌI MÃI TÊN EM
TÌNH CỜ GẶP LẠI
CÒN CHA GÓT ĐỎ NHƯ SON
KINH NGHIỆM
TƯỞNG TƯỢNG
GIẤC MƠ
SOI GƯƠNG (II)
CHIỀU XƯA
BÀI TANGO LY BIỆT
ĂN TRƯA Ở NHÀ MỚI
GỬI ĐÀ NẴNG (II)
CHIỀU CUỐI NĂM CANH NGỌ
KÝ ỨC
NGHĨ VỀ HOA GIỮA CHỢ HOA
NGẪM NGHĨ BUỔI SÁNG
CHIẾC GIƯỜNG NGỦ CỦA TÔI TỰ BẠCH
DƯỚI MÁI NHÀ CỦA EM
ĐỌC LẠI ALEXIS ZORBA
KHI ĐỨNG NGOÀI VỈA HÈ NHÌN SÁCH ĐẠI-HẠ-GIÁ
TỪNG GIỌT CÀ PHÊ ĐEN
VALENTINO
Tất cả các trang

 

CHIẾC GIƯỜNG NGỦ CỦA TÔI TỰ BẠCH

đêm không mọc lên một ngôi sao nào

vòm trời đen như khi em tụt váy

mơn trớn chân tay nay cỏ mọc rậm rì

tôi mê man bừng con mắt dậy

vuốt ve em khi đọc lại Kinh Thi

ngoài tàn cây mệt lã bóng trăng quỳ

người thiếu phụ một mình đứng tắm

dòng nước trôi trinh tiết cũng trôi đi

không còn gì làm chứng nhân ở lại

ngoài những vệt máu run rẩy

đọng hoài trên môi tôi

trong căn phòng không một ngọn gió trời ơi

gã nhà thơ tự tử bằng cách đập đầu xuống gối

úp mặt vào quần lót

của những người đàn bà để quên trên gi¬ường

tôi vui vẻ hát vu vơ vớ vẩn

điệu lambađa buồn

lời ca như khói thuốc vướng chân em

chúng ta tội tình ngã vào bóng đêm

điệu lambađa lẳng lơ

chiếc mặt nạ của tôi rớt xuống

a ha! một gương mặt ba trăm sáu lăm ngày không cạo râu ria

chiếc kim đồng hồ đình công lúc nửa khuya

tôi dụ dỗ tôi mời em ăn trái cấm

được tân trang từ trong kho phế phẩm

để cầm tay nhau nhảy xuống khỏi gi¬ường

như một loài rắn

lúc yêu nhau chỉ gặp tai ương

lúc hôn nhau những bài thơ yếu đuối

bay tả tơi như lá rụng đầy đường

điệu lambađa buồn như bóng đêm

dìu em vào mộng mị

một mai thức dậy tôi gặp nhiều phiền lụy

vệt máu tươi ám ảnh trên môi

đó là ngày em vĩnh viễn xa tôi



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com