GỬI ĐÀ NẴNG (II)
(Tặng Tuấn - em trai út)
Đà Nẵng, tôi thèm hôn em ngay giữa bến xe
gió xoáy bụi mịt mờ
đứa con xa quê từng đêm nằm nhớ
thèm trong mơ được thấy quê nhà
những con đường chật hẹp
vang vọng còi tàu ở sân ga
tôi uống cà phê với người em môi đỏ
uống cạn từng hơi thở
mỗi lúc chia tay
những mái ngói phơi trong nắng mai
chim chóc bay về làm tổ
hót ríu ran vườn cây nhà ông ngoại
ngày giỗ chạp mẹ tôi về lại
thắp nén nhang thơm ngát tuổi thơ tôi
Đà Nẵng như một lằn roi
quất vào trí nhớ những vết hằn đau điếng
mười tám tuổi ngậm nỗi buồn trong miệng
làm hành trang xuôi ngược vào đời
đứa vào Phú Ninh, đứa xuống An Điềm
đứa đạp xe thồ, đứa nửa tỉnh nửa điên
đứa lên rừng cầm súng
người tình dại dột đã vượt biên
Đà Nẵng ơi đừng xốc tung dĩ vãng
thời gian là tiếng thở dài ngao ngán
những vòm cây rợp bóng mát tôi qua
không còn ai bình thản đứng đọc thơ
xe chạy ầm ầm rú ga như nhả đạn
bắn vào ngực tôi
người tình cũ đã có chồng tay bồng tay bế
xin nâng niu vệt son đỏ trên môi
bãi bờ Mỹ Khê từng đêm gió lộng
tâm hồn tôi ngu ngơ căng ra làm mặt trống
nghìn năm sóng vỗ âm vang
bến thơ tôi chính là bến sông Hàn
một đời mẹ chỉ đi từ nhà đến chợ
bà ngoại bán thuốc rê Cẩm Lệ
ở chợ Cồn
thời gian ơi đừng xốc tung dĩ vãng
tôi yêu Đà Nẵng
như mẹ yêu con, như vợ yêu chồng
như tôi yêu em tử thuở mới lọt lòng
< Lùi | Tiếp theo > |
---|