THƠ Tập thơ Lê Minh Quốc - TÔI VẼ MẶT TÔI - GỬI ĐÀ NẴNG (II)

Lê Minh Quốc - TÔI VẼ MẶT TÔI - GỬI ĐÀ NẴNG (II)

Mục lục
Lê Minh Quốc - TÔI VẼ MẶT TÔI
BẤT LỰC
THÈM KHÍ TRỜI ĐỂ THỞ
VẾT THƯƠNG
KỶ NIỆM LÝ CHÍNH THẰNG
NHỮNG THÁNG GIÊNG XANH
GẶP Ở ĂNGCO VÁT
ĐỘC THOẠI VỚI THÚY KIỀU
SAU CÁNH GÀ
TÔI DẪN TÔI LÊN ĐƯỜNG
THIÊN THẦN
CHÂN DUNG NÀNG
TÔI CHẠY VÒNG QUANH
VẼ TÔI
BÀI CA TỪ BIỆT
TRONG TÂM TƯỞNG MỘT NGƯỜI
XANH BIẾC CUỘC ĐỜI
NGỦ QUÊN CHO ĐẾN SÁNG MAI
HỚT TÓC ĐÊM XUÂN
LỜI RU CỦA GIÓ
NGÃ BA
THƠ TÌNH THÁNG CHẠP
NGÀY MƯA
KHI GẦN MƯỜI BẢY TUỔI
ĐỊNH NGHĨA VỀ ĐẤT NƯỚC
NHỮNG CON CHỮ
THƠ TRÍCH TRONG SỔ TAY
MÈO ĐÊM
TÔI ĐI HỌC
GIẤC MƠ TUỔI NHỎ
ẢO TƯỞNG
TÔI VẼ MẶT TÔI
TỪ NAY TÔI ĐÃ NÊN NGƯỜI
XEM TRANH TRONG RỪNG
SỰ TÍCH CON DÃ TRÀNG
ÔNG GIÀ MÙ CHƠI GUITAR
CHUYỆN TÌNH VÉ SỐ
ĐỊNH NGHĨA VỀ EM
GỌI MÃI TÊN EM
TÌNH CỜ GẶP LẠI
CÒN CHA GÓT ĐỎ NHƯ SON
KINH NGHIỆM
TƯỞNG TƯỢNG
GIẤC MƠ
SOI GƯƠNG (II)
CHIỀU XƯA
BÀI TANGO LY BIỆT
ĂN TRƯA Ở NHÀ MỚI
GỬI ĐÀ NẴNG (II)
CHIỀU CUỐI NĂM CANH NGỌ
KÝ ỨC
NGHĨ VỀ HOA GIỮA CHỢ HOA
NGẪM NGHĨ BUỔI SÁNG
CHIẾC GIƯỜNG NGỦ CỦA TÔI TỰ BẠCH
DƯỚI MÁI NHÀ CỦA EM
ĐỌC LẠI ALEXIS ZORBA
KHI ĐỨNG NGOÀI VỈA HÈ NHÌN SÁCH ĐẠI-HẠ-GIÁ
TỪNG GIỌT CÀ PHÊ ĐEN
VALENTINO
Tất cả các trang

 

GỬI ĐÀ NẴNG (II)

(Tặng Tuấn - em trai út)

Đà Nẵng, tôi thèm hôn em ngay giữa bến xe

gió xoáy bụi mịt mờ

đứa con xa quê từng đêm nằm nhớ

thèm trong mơ được thấy quê nhà

những con đường chật hẹp

vang vọng còi tàu ở sân ga

tôi uống cà phê với người em môi đỏ

uống cạn từng hơi thở

mỗi lúc chia tay

những mái ngói phơi trong nắng mai

chim chóc bay về làm tổ

hót ríu ran vườn cây nhà ông ngoại

ngày giỗ chạp mẹ tôi về lại

thắp nén nhang thơm ngát tuổi thơ tôi

Đà Nẵng như một lằn roi

quất vào trí nhớ những vết hằn đau điếng

mười tám tuổi ngậm nỗi buồn trong miệng

làm hành trang xuôi ngược vào đời

đứa vào Phú Ninh, đứa xuống An Điềm

đứa đạp xe thồ, đứa nửa tỉnh nửa điên

đứa lên rừng cầm súng

người tình dại dột đã vượt biên

Đà Nẵng ơi đừng xốc tung dĩ vãng

thời gian là tiếng thở dài ngao ngán

những vòm cây rợp bóng mát tôi qua

không còn ai bình thản đứng đọc thơ

xe chạy ầm ầm rú ga như nhả đạn

bắn vào ngực tôi

người tình cũ đã có chồng tay bồng tay bế

xin nâng niu vệt son đỏ trên môi

bãi bờ Mỹ Khê từng đêm gió lộng

tâm hồn tôi ngu  ngơ căng ra làm mặt trống

nghìn năm sóng vỗ âm vang

bến thơ tôi chính là bến sông Hàn

một đời mẹ chỉ đi từ nhà đến chợ

bà ngoại bán thuốc rê  Cẩm Lệ

ở chợ Cồn

thời gian ơi đừng xốc tung dĩ vãng

tôi yêu Đà Nẵng

như mẹ yêu con, như vợ yêu chồng

như tôi yêu em tử thuở mới lọt lòng



Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com