Trăn trở, kiếm tìm để tự khẳng định mình
Tôi vẽ mặt tôi
Thử phác họa một chân dung của Lê Minh Quốc khi anh tự vẽ mình, hay nói một cách khác là anh luôn đặt mình trước trang giấy và hỏi: Ta là ai?
Tôi gọi lên tên quốc
thằng uống rượu say ăn mày kỷ niệm
suốt đời hoài hương như thằng đê tiện
thằng ươn hèn không nịnh hót ai
thằng giàu có vì tiền không dính túi
thằng là thằng chao ơi cát bụi
đi về mấy ngả trần ai
(Bất lực)
Trào lộng và đau đớn khi tự vẽ mặt mình! Vì cái lẽ ta là ai đó mà Lê Minh Quốc luôn luôn tự kiếm tìm: cuộc sống, tình yêu và bao nỗi nhân tình thế thái. Anh thể hiện nó-qua-thơ-một cách bạo liệt đến mức cực đoan và hơi sỗ sàng, thô thiển… Nhưng điều đáng quí ở anh là biết dừng lại đúng cái lằn ranh hay nói khác hơn là cái “giới hạn cần thiết” - cái barie nghiệt ngã ấy…
Sau những câu thơ xô bồ, thô mộc, nhục cảm… anh lại viết những câu thơ rung cảm đến tận bề sâu xa của tâm linh:
đất nước
có thể đó là một chú dế mèn
gọi mùa thu về chập chờn ngoài cửa lớp
là trái bồ kết để em gội tóc
thơm hoài trong hơi thở buổi tự tình
Thơ non tơ và xanh vời như kỷ niệm. Thế nhưng cũng với định nghĩa ấy, sau những năm tháng chạm mặt với cái chết ở chiến trường, anh lại thấy trách nhiệm công dân:
đất nước là hình ảnh khẩu súng quàng vai
đứng trang nghiêm trước sơn hà xã tắc
là câu đánh vần lúc bắt đầu đi học
là ngôi trường làng mái ngói rêu phong
Thì người đọc lại thấy một Lê Minh Quốc khác: trầm tĩnh, sâu lắng chân thành ẩn sau một Lê Minh Quốc luôn phá phách, hành hạ tâm hồn và thể xác của mình để kiếm tìm một bản ngã riêng biệt.
Trên con đường chông gai ấy, anh cũng vấp phải những hòn đá hoặc những viên sỏi sắc nhọn nằm đây đó trong tập thơ. Giá mà đừng có “nó” vẫn hơn vì nó làm mà anh tự làm khổ mình và khổ người đọc mà lỗi thuộc về anh chứ không phải ở họ.
Phú Ninh
(nguồn: Báo Văn nghệ TP.HCM số 31/3/1994)
< Lùi | Tiếp theo > |
---|