Ai nỡ thơ ơ với bài thơ… nịnh nọt
(Đọc bài thơ Tưởng tượng của Lê Minh Quốc)
Quả thật, hơn một năm trở lại đây tôi đã bắt gặp những lời chê trách thơ Lê Minh Quốc qua tập Tôi vẽ mặt tôi trên các báo, các tạp chí và các tập phê bình văn học. Nhưng không lẽ tôi có thể thờ ơ với bài thơ Tưởng tượng của anh trong tập thơ đó?
Con gái duyên dáng như là gió
Thổi cuốn tôi theo vạt áo dài
Sớm mai đi học vừa ra ngõ
Gió thổi hồn tôi lên ngọn cây
Con gái dễ thương như… xe đạp
Ban trưa bướm trắng chở nhau về
Còn tôi đi bộ xa hun hút
Ngóng gửi tình theo trục bánh xe
Con gái đáng yêu như bánh tráng
Tếing cười đỏng đảnh… rất giòn tan
Ồ đừng ví dụ vô duyên vậy
Họ dễ thương như một phím đàn
Con gái thú vị như viên kẹo
Kẹo ngọt ăn hoài sẽ sún răng
Tối về nằm mơ em đã lớn
Sao hàm răng trắng tựa sao băng!
Không thể thờ ơ được, bởi trước hết đó là lời “tự thú” rất… lọt tai của con trai trước con gái. Họ “thú nhận” là “con gái duyên dáng”, “con gái dễ thương”, “con gái đáng yêu”, “con gái thú vị”… Chính vì con gái duyên dáng thế, dễ thương thế, đáng yêu thế, thú vị thế nên cái “gã” con trai trong bài thơ mới… khổ. Nào là bị gió-con-gái cuốn theo vạt áo dài, thổi hồn lên ngọn cây, nào là bị kẹo-con-gái làm… sún răng (ai bảo ham “ăn hoài”!) thậm chí còn bị cả xe-đạp-con-gái mê hoặc (có thế mới “ngóng gửi tình theo trục bánh xe” chứ!)...
Bài thơ cuốn hút người đọc bằng cách diễn đạt hết sức thoải mái, tự nhiên, hóm hỉnh trong câu chữ, mà không hề đánh mất vẻ đẹp trữ tình, lãng mạn của ý thơ.
Con gái có thể… phập phồng mũi lắm chứ, khi mà “họ” ví mình như gió, như bướm trắng, như phím đàn, và nhất là còn nằm mơ thấy mình “hàm răng trắng tựa sao băng”…
Ồ, xin thưa tác giả và thưa toàn bộ con trai, con gái cảm ơn và chấp thuận bài thơ mang tính chất rất chi là… “nịnh nọt” này đấy! Bởi ai có thể “sắt đá” tới mức làm ngơ? Ơ, nhưng giả bộ làm ngơ thì… cũng được. Con gái mà! Và có thế thì con trai mới chịu…. “tưởng tượng” chứ!
Hà Nội, chiều 6-10-1994
Khánh Hạ
(nguồn: báo Hoa Học Trò số 11/1994)
< Lùi | Tiếp theo > |
---|