TÁC PHẨM - DƯ LUẬN Nhận định

Xuân Tóc Đỏ dưới góc nhìn Lê Minh Quốc

 

xuantoc-so-bao-thanh-nien-sach-moi-1R

Chia sẻ liên kết này...

 
 

Nhà thơ Lê Minh Quốc - CON CÁI LÀ HÀNH PHÚC CUỐI CÙNG

 

concai-la-hanh-phuc-cuoi-cung-1R

Chia sẻ liên kết này...

 
 

Cùng cười, thấm, ngẫm với Lê Minh Quốc (*)

 

Không chỉ nổi tiếng với vai trò là một thi sĩ viết nhiều về tuổi trẻ, tình yêu, Lê Minh Quốc còn là một cây bút văn xuôi với cách hành văn duyên và hóm hỉnh để lại nhiều ấn tượng trong lòng bạn đọc. Tác phẩm mới của anh: Số đỏ - Lý Toét - Xuân Tóc Đỏ tân kỳ dị truyện vừa ra mắt bạn đọc là tập hợp những tiểu phẩm, truyện ngắn trào phúng, hài hước được anh dụng công xây dựng dưới lăng kính của một người nhiều năm cộng tác với Tuổi Trẻ Cười. Sách gồm 3 phần: thực đơn khai vị, thực đơn chính và thực đơn tráng miệng. Những “món ăn tinh thần” này chắc hẳn sẽ mang đến nhiều điều thú vị cho độc giả.

cung_cuoi_lmq


Đọc tác phẩm, người đọc dễ nhận ra các nhân vật quen thuộc trong dòng văn học hiện thực phê phán, văn học trào phúng dân gian như Chí Phèo, Xuân Tóc Đỏ, Chị Dậu, Kép Tư Bền, Lý Toét, Xã Xệ… xuất hiện với tần suất dày đặc. Ta cùng thử đọc một đoạn ngắn trong tác phẩm, sẽ thấy các nhân vật quen thuộc hội tụ: “Rồi công chúng lại vỗ tay ran, hướng mắt theo cuộc thi “Chạy qua chướng ngại vật”. Ối giời, giữa sân vận động là cái cột mỡ bóng nhẫy, ai leo lên được ắt giật lấy giải nhất. Thách đấy, các bậc phong lưu tài tử như Chí Phèo, Vạn Tóc Mai, ông Típ Phờ Nở, giáo Thứ… đều trổ tài. Ai nấy đều ngã sóng soài. Té ạch đụi. Bố khỉ, cột bôi mỡ gì mà trơn lịn, trơn lu thế kia? Duy chỉ có một người leo lên thoăn thoắt, thiên hạ lác mắt ngưỡng mộ, đó chính là Kép Tư Bền” (Bí kíp thành công trong mọi cuộc thi “chạy”).

Việc mượn tên các nhân vật từ tác phẩm của các nhà văn nổi tiếng như Nam Cao, Vũ Trọng Phụng, Ngô Tất Tố… là một dụng ý nghệ thuật của Lê Minh Quốc. Tác giả tâm sự rằng: “Với cách làm này, tôi mạo muội nghĩ rằng, một khi các nhà văn tiền bối như Vũ Trọng Phụng, Nguyễn Công Hoan, Nam Cao, Ngô Tất Tố… đã xây dựng thành công những nhân vật làm rạng rỡ cho cả một nền văn học không chỉ của một thời; một khi nhóm Tự Lực Văn Đoàn đã “khai sinh” ra Lý Toét, Xã Xệ, Bang Bạnh v.v..;  vậy, sự kế thừa, nối tiếp đưa các nhân vật ấy “sống lại” trong thời buổi này, cũng là một cách phổ cập nhiều hơn nữa với thế hệ trẻ”.

Nhắc đi nhắc lại tên các nhân vật một thời, khéo léo lồng ghép, phối kết các nhân vật ấy vào những bối cảnh mới, những vấn đề thời sự trong đời sống hiện tại đã góp phần tạo nên nhiều hiệu ứng cười. Và hơn thế, vượt ngoài giá trị giải trí đơn thuần, người đọc hẳn sẽ nhận thấy nhiều thông điệp ý nghĩa đằng sau mỗi tiểu phẩm, mỗi câu chuyện trong Số đỏ - Lý Toét - Xuân Tóc Đỏ tân kỳ dị truyện. Ta cùng đọc và cười, thấm, ngẫm với Lê Minh Quốc…

VÂN PHI

(*): Đọc tác phẩm Số đỏ - Lý Toét - Xuân Tóc Đỏ tân kỳ dị truyện của Lê Minh Quốc, Nhà xuất bản Trẻ, 2018.

(nguồn: Báo Bình Định- Chủ Nhật, 15/04/2018/ http://www.baobinhdinh.com.vn/viewer.aspx?macm=18&macmp=18&mabb=99923

 

Chia sẻ liên kết này...

 
 

'Mẹ đã đi chợ về' của Lê Minh Quốc


Mẹ đã đi chợ về là tập tùy bút dày hơn 250 trang của nhà thơ Lê Minh Quốc, do NXB Trẻ ấn hành.

Tạm gác những thổn thức về tình yêu, những câu chuyện về các mối quan hệ trong gia đình, giữa tình chồng - vợ, cách ứng xử giữa đàn ông - đàn bà vốn là sở trường sáng tác trong các tác phẩm quen thuộc, nhà thơ Lê Minh Quốc lần này dành nhiều thời gian lắng đọng để nhớ về mẹ, về cha, về người anh, người chị đã mất.

 Những năm tháng cuối năm càng khiến anh cồn cào nhớ những giây phút ấm áp từng có bên người thân ruột thịt. Còn gì đau buốt hơn khi cha, mẹ, anh chị em ruột lần lượt bỏ ta lại cô đơn trên cõi đời này, phải gắng gượng sống tiếp trên đường đi vạn nẻo.

Lê Minh Quốc đã chọn cách viết, trút hết nỗi lòng vào từng con chữ như một cách níu giữ tất cả những gì ngọt ngào và thiêng liêng nhất của tình cảm với mẹ cha, với gia đình ruột thịt.

Xen kẽ các bài tùy bút là những bài thơ ngắn đầy xúc động của nhà thơ Lê Minh Quốc. Đọc Mẹ đã đi chợ về để cùng tận hưởng cảm giác ấm áp những ngày tháng có mẹ bên đời.

Lucy Nguyễn

(nguồn: Báo Thanh Niên ngày 29.1.2018)

trong-doc-dai-nho-me1Rtrong-doc-dai-nho-me2R(nguồn: Báo Tuổi Trẻ ngày 1.2.2018)


Mẹ đã đi chợ về: nỗi niềm trong dọc dài nhớ mẹ

TTO - Nhà báo Lê Minh Quốc vừa có một tập tùy bút thật đặc biệt mang tên Mẹ đã đi chợ về.

Tùy bút đặc biệt không chỉ ở nhan đề như một tiếng reo quen thuộc của bất cứ đứa trẻ thơ nào - Mẹ đã đi chợ về - mà gói ghém qua từng trang sách là biết bao nỗi niềm của đứa con với gia đình: mẹ, ba, và anh, chị.

Tập sách như một quyển nhật ký gia đình được hình thành qua sự mẫn cảm và tinh thần nâng niu từng mảnh ký ức của một người con là Lê Minh Quốc.

Chính điều đó đã khiến cho các trang viết về chuyện gia đình vượt thoát khỏi không gian riêng tư, nhập vào từng mảng miếng của quê hương, của chuyện đời.

Và thật nhiều trang viết dành cho người mẹ. Cảm xúc trống vắng khi người mẹ tác giả vừa giã biệt cõi đời như vẫn còn rất đậm trong tập sách này.

Không chỉ nâng niu kỷ niệm, trước sự ra đi không đột ngột mà vẫn ngỡ ngàng của người mẹ rất mực yêu thương, Lê Minh Quốc đã tỉ mẩn soạn lại những kỷ niệm về mẹ trong "tàng thư ký ức" của mình để góp thành tập sách, chọn nhan đề như tiếng reo hồi bé thơ của mình với mẹ, và gửi nó cho đời.

Những câu chuyện của một bà mẹ xứ Quảng được chính Lê Minh Quốc thuật tả qua nhiều tầng cảm xúc.

Có những chuyện từ hoài niệm về món ăn quê hương, có chuyện là cám cảnh trước hiện thực cuộc đời, ký ức và thời sự đan xen, chuyện mẹ ở quê và mẹ ở Sài Gòn quấn quít vào nhau, chuyện tàu lửa rút ngắn hành trình khiến cho khả năng "ngủ một đêm là được về quê" cũng trở thành cảm hứng để Lê Minh Quốc viết về quê, về mẹ.

Có nhiều chỗ tác giả tự đặt mình lùi xa khỏi ngôi thứ nhất để tự xưng bằng y, và thương nhất là lúc Lê Minh Quốc nhớ lại những món ngon mẹ nấu: món mì Quảng tự chế, ăn bánh tráng "kiểu quê mình", uống nước chè xanh mà như "uống cả non xanh nước biếc vào trong cuống họng"...

Và tất cả như một dọc dài những nỗi niềm không bao giờ dứt, như thể Lê Minh Quốc đã từ chuyện riêng của mẹ mình khéo léo đưa người đọc theo anh đến một "cảnh giới" dẫu đời thường nhưng an nhiên không dễ gì có được:

Tôi về ngoảnh lại Nghìn Sau Thấy lau sậy trắng bể dâu luân hồi

Bỗng nhiên tôi gặp lại tôi

Từ lòng mẹ bước Vào Đời an nhiên.

NGUYÊN TRỰC

meoingayay-nay-dau

(nguồn: Báo Phụ Nữ TP.HCM ngày 2.2.2018)

 

Rưng rưng đọc "Mẹ đã đi chợ về"


Trong cuộc đời vốn đầy bão giông, ai cũng có riêng mình một người mẹ hiền luôn chấp nhận những hy sinh, thiệt thòi để đong đầy tình yêu thương cho con cái.

Và với mẹ Lê Minh Quốc cũng vậy. Tuy nhiên, mẹ của anh hạnh phúc hơn người khác khi có đứa con là "dân văn chương" nên dễ trải lòng hiếu thảo ra trang giấy. Như chính Lê Minh Quốc thú nhận trong tác phẩm tùy bút "Mẹ đã đi chợ về" vừa ấn hành: "Viết về cha, với nhiều người là điều khó khăn, trong khi viết về mẹ dễ dàng hơn nhiều. Nhìn bóng cây sừng sững giữa trời đất, ít ai nhận ra vẻ đẹp uy nghi, an nhiên tự tại dám đối mặt với mưa sa bão táp. Cha vững như cây, mẹ như là rợp mát…".
Rưng rưng đọc Mẹ đã đi chợ về - Ảnh 1.

Điều đặc biệt nhất là những kỷ niệm với mẹ và gia đình, rất lạ, dù ở độ tuổi nào anh đều nhớ kỹ đến từng chi tiết. Anh viết về "những đêm mẹ lặng lẽ ngồi bên ngọn đèn dầu leo lét khâu, vá lại chiếc áo của anh Hai cho em. Chỉ tiếc trên túi áo một vết mực tím đã loang, mẹ giặt mãi vẫn không sạch. Mẹ lại bảo: "Anh Hai con học giỏi, con mặc áo anh Hai thì chắc là hên lắm đây…". Hay câu chuyện "trước lúc ở căn nhà trên đường Triệu Nữ Vương, thuở mới hồi cư về Đà Nẵng, ba mẹ ở chung với ông bà ngoại, dì, cậu trong khu nhà rộng… Nhớ về căn nhà ấy, trong lòng y luôn luôn nhớ về cái giếng nước ngay đầu sân nhà. Với y, tuổi thơ đã có những vạt mây trắng....". Cho tới khi đã trở thành đứa trẻ nhiều tuổi, anh vẫn muốn gần gũi với mẹ để học hỏi và chính mẹ anh trong những năm tháng quý giá cuối đời cũng chấp nhận vào Sài Gòn để cùng anh hủ hỉ sớm tối...

Nhà thơ tâm sự: "Được ở chung nhà với mẹ, nghe những câu chuyện kể với y cực kỳ lý thú, bởi lẽ cũng là một gợi mở để tìm hiểu về phép ứng xử của người Việt ngày trước... Âu cũng là một sự gắn kết của tình làng nghĩa xóm, bà con láng giềng trong dòng tộc".

Lê Minh Quốc từng là người lính chai sạn ở chiến trường nhưng về với đời sống thường nhật, anh lại là con người rất tình cảm. Năm lên 8 tuổi, anh đã có những câu thơ chân thành, mộc mạc nhưng nhói lòng về mẹ: "Mẹ dậy từ sớm tinh sương/Mưa rơi nặng hạt con thương vô cùng/Trong chăn con nghĩ mông lung/Mai sau xa cách vẫy vùng với ai/Mẹ tìm về chốn thiên thai/Quy y Đức Phật trên đài hoa sen"…để rồi bây giờ chính những dự cảm tuổi thơ đó lại trở thành sự thật: "Không gì bất hạnh hơn khi ta cài lên ngực đóa hồng/để suốt đời nhớ mẹ/dù thế nào ta cũng là đứa trẻ/một đứa trẻ cô đơn/suốt đời cô đơn".

Đọc những trang sách của Lê Minh Quốc, nhiều lúc con chữ cứ như nhòe đi, cảm động: "Rồi sáng ngày cuối cùng tiễn mẹ về nghĩa trang Hòa Sơn, lúc dừng lại làm lễ Tế đầu trung, anh em y thắp nén nhang. Khói nghi ngút bay… Lúc ấy đột nhiên lại thấy một con chuồn chuồn bay là đà ngay trước mắt, buột miệng kêu lên: "Mẹ đã về"...

Anh viết: "Trong tiếng Việt có một thành ngữ, dù không được dạy/học nhưng bất kỳ đứa trẻ nào cũng đã từng trải qua: "Chờ như chờ mẹ đi chợ về". Suốt đời y sẽ không thể nào quên được nỗi chờ đợi ấy".

Và ở cõi trần gian tạm bợ này, Lê Minh Quốc vẫn ngồi chờ, anh - đứa trẻ nhiều tuổi - luôn bị ám ảnh nỗi sợ hãi bởi câu nói "mẹ lượm con từ gốc mít", vẫn vò võ trong niềm tuyệt đối suốt đời, rằng ở đâu đó mẹ của anh vẫn đang đi chợ xa sắp về…

(*) "Mẹ đã đi chợ về", tùy bút của Lê Minh Quốc. NXB Trẻ vừa ấn hành

Lê Công Sơn

(nguồn: Báo Người lao động ngày 4.2.2018)


phunucietnam-me-da-di-cho-ve1R

Mẹ Đã Đi Chợ Về

" Mẹ đã đi chợ về

Hồng tươi con cá quẫy

Như câu thơ ngũ ngôn

Nhịp nhàng và mềm mại "

Ai dám chắc một thời, bản thân mình không ngồi chờ mẹ đi chợ về, chờ thấy bóng mẹ thấp thoáng dưới những ánh nắng trưa chói chang với một niềm hân hoan vô hạn ?

Tác giả kể về mẹ của mình , một người mẹ yêu con vô bờ bến , hi sinh cho con thầm lặng . Và ở đó , thấp thoáng bao hình ảnh của những bà mẹ Việt Nam . Tôi nhìn thấy hình ảnh của mẹ, và rồi của tôi , nơi miền kí ức xa thật xa ngày tôi còn bé bỏng.

Tác giả như sống lại một lần nữa tuổi thơ tươi đẹp, tuổi thơ khi vẫn còn có mẹ cạnh bên, tuổi thơ có mẹ trong từng giấc ngủ.

Xuyên suốt tác phẩm là những câu chuyện nhỏ về gia đình của tác giả, về người cha, người bà, người chị và đặc biệt là hình ảnh người mẹ kính yêu . Là những bài thơ mà trong đó chứa chan bao tình cảm dạt dào của tác giả dành cho mẹ của mình. Là những món ăn quen thuộc, dân dã mà có thể bắt gặp ở bất cứ một gia đình Việt Nam nào. Sau tất cả những bộn bề cuộc sống, những ganh đua tầm thường thì nhà vẫn là nơi ôm ấp chúng ta vào lòng.

Một áng văn dịu dàng, nhẹ nhàng và đằm thắm. Một món quà tuyệt vời để tìm về những thời xưa cũ, một món quà tuyệt vời để cảm ơn mẹ. Một sự lựa chọn tuyệt vời cho những ai muốn tìm hiểu thêm về văn hóa, văn học Việt Nam.

Vẫn là một tác phẩm tuyệt vời của văn học Việt Nam.

Trần Lan Hương

(nguồn: https://obook.co/tran-lan-huong/review/me-da-di-cho-ve)

Chia sẻ liên kết này...

 
 

NHÀ THƠ LÊ MINH QUỐC VÀ CUỘC HÀNH TRÌNH CHỮ NGHĨA

LEMINHQUOC-VA-HANH-TRINH-CHU-NGHIA-1-R

Chia sẻ liên kết này...

 
 

NHÀ THƠ LÊ MINH QUỐC ĐÃ RÚT VÀO LÀM THƠ BÍ MẬT?

 

leminhquocnguen_van_uybnaLê Minh Quốc & Nguyễn Văn Xuân (ảnh: Đoàn Thạch Biền)

Chia sẻ liên kết này...

 
 

Nhà thơ Trương Nam Hương và Lê Minh Quốc vẫn 'tri âm' sau 30 năm

nhatho_xtnbleminh_quco

Nhà thơ Trương Nam Hương và Lê Minh Quốc

Chia sẻ liên kết này...

 
 

ĐOÀN TUẤN: LÊ MINH QUỐC - THƠ ĐẦY CÁNH VÕNG

 

mua-chinh-chien-ay-bia2Rweb

 

Đó là võng của Lê Minh Quốc. Một hôm, tôi sang chỗ Quốc chơi. Y đi đâu mà để võng treo toòng teng thế này? Thôi cứ nằm chờ, đợi Quốc về. Nhưng vừa ngồi vào võng, định ngả mình, tôi thấy lạ. Nhìn vào đầu võng, thấy toàn thơ là thơ. Nhìn xuống giữa võng, cũng thấy toàn thơ Quốc viết. Đầu kia cũng vậy. Hắn viết bằng bút bi nên chữ không nhòe, rất rõ. Tôi lật mặt kia của võng lên xem, lại cũng thơ Quốc viết đầy. Cái anh chàng này không có giấy hay sao mà phải viết thơ lên võng thế này?

Tôi ngả mình, định đọc. Nhưng cái màu xanh của võng, của chữ cứ tràn vào mắt, không thể đọc tiếp. Bài nọ nối bài kia. Có mấy bài đóng khung trang trọng. Còn thì tràn ra khắp võng. Tôi định nằm mà không dám. Ai lại nằm lên chữ. Ngồi càng không, vì Quốc đã viết đầy cả ra chỗ ngồi. Y này điên thật. Cuồng chữ hay sao? Chữ Quốc khá rắn rỏi, rõ ràng. Cũng có lúc Quốc chê chữ mình, nhọn như hàng rào. Nhưng tôi thấy chữ Quốc rất có duyên, nhất là những nét móc, cong cong rất điệu đàng, ra dáng nghệ sỹ.

Cả sư đoàn mấy ngàn người lính, hay thậm chí ngay ở Anlong Veng này, đi phối thuộc cùng tiểu đoàn tôi, nào lính trung đoàn (thông tin, trinh sát, vận tải,...), nào lính sư đoàn (trinh sát, vận tải, công binh,...), nào lính quân khu, binh chủng (không quân, tăng - thiết giáp,...), nhưng tôi cũng chưa thấy ai say mê chữ nghĩa như Quốc. Thật lạ lùng, lính Đà Nẵng cũng có nhiều trong đơn vị, nhưng Quốc có vẻ đặc biệt. Không hầm hố liều lĩnh như Lâm “gù”, không ngang tàng như Võ Đình Chiến, không ủ ê rầu rĩ như Mai “sầu”, không ngoan ngoãn như Trần Tuấn Bảo, không to con như Trần Viết Hường, không đẹp trai như Lai báo vụ E, song ở Quốc, toát lên vẻ chữ nghĩa đầy mình. Mặc dù Quốc gầy nhẳng, nhưng bộ khung xương khá to nên nhìn không thấy yếu lính.

Những bài thơ ấy, Quốc viết gì? Tôi ngửi thấy từ cánh võng bốc lên tầng tầng lớp lớp bụi đỏ dọc những con đường xuyên qua Mondulkiri, xuyên qua Ratanakiri. Tôi cảm thấy mùa mưa Tây Nguyên ầm ào đâu đây. “Con suối Đắc Đam đã trở thành kỷ niệm/ Ai thương tôi ngày mưa chiều cuối năm?”. Rồi những mùa khô cao nguyên, mênh mang trời đất, nồng nàn tuổi trẻ. Đêm nào Quốc trốn gác, vào xem mấy em Ê-đê, Bana để ngực trần giã gạo? Những bầu vú mập tròn cong vút núng nính dưới trăng? Thơ Quốc viết về lần đào ngũ vì nhớ Đà Nẵng, nhớ người yêu. Khi lên đơn vị, có mẹ đi cùng. Mẹ giao Quốc lại cho đơn vị. Thơ Quốc viết về cuộc chia tay một thằng bạn: “Giã từ mày nhé, Đăng Lâm/ Mùa mưa năm ấy mưa dầm An Lung”. Thơ Quốc viết có đôi giày há mõm, mòn vẹt:  “Một ngày đi ba mươi cây số chưa được nghỉ”. Thơ Quốc viết về nỗi buồn lính chiến:  “Nửa đêm thức dậy nhớ nhà/ Bỗng ôm mặt khóc như là trẻ con?/ Campuchia nhớ mỏi mòn/ Nhớ thương trong tận đáy hồn viễn chinh”.

Tôi giở võng Quốc, cầm võng Quốc đọc như mở trang báo giữa rừng, thơ Quốc thấm vào tôi những lời nhắn gửi lắng sâu: “Em ở nơi xa làm sao biết được/ Nghĩa địa An-lung trong huyện Choăm-Ksan/ Người chết rồi còn lắm nỗi gian nan/ Một quả mìn cho hai lần được chết...”. Tôi đã đọc, đã thuộc ở võng rất nhiều, rất nhiều những vần thơ trận mạc của Quốc.

Một người lính như thế, nhỡ chết đi thì tiếc biết bao! Quốc không bao giờ nói, rằng mình đã làm thơ từ tuổi hoa niên, với rất nhiều thơ thiếu nhi đăng trên báo Sài Gòn trước 75. Có lẽ Quốc sợ cán bộ chính trị và anh em nghi kỵ, rằng mình đã công tác với chế độ cũ hay sao mà giai đoạn tinh khôi, trong sáng ấy ít được Quốc kể? Mà kể ra làm gì? Khi xung quanh lính tráng chết đầy, khi xung quanh anh em đang vào sinh ra tử? Mà kể ra làm gì, khi ký ức tuổi thơ non xanh ấy có làm dịu không khí sắt thép đầy mùi thuốc súng của chiến trận?

Và có lần, Quốc đã suýt chết. Ấy là một buổi sáng, Quốc cùng Nhân, Á, Hạnh đi tuần. Đi ngay trên con đường mòn gần đơn vị. Con đường này, hàng ngày chúng tôi vẫn đi qua, để lên Cam- tuất gùi đạn, gùi gạo. Quốc phải ra đường sớm. Đi kiểm tra xem có mìn không? Có địch phục không? Đang đi, Quốc vấp mìn. Nghe tách một cái, trái mìn bay lên ngang người Quốc, rơi bịch xuống. Quốc và Nhân đi gần nhau. Cả hai bị bất ngờ, vội lăn ra. Mặt tái xanh. Tim đứng lặng. Chờ nghe mìn nổ. Nhưng mãi không thấy. Hai tên bò dậy, thấy quả KP2 xanh lè, nằm ngay bên mình. Còn nguyên. Nhìn kỹ, thì ra quả mìn bị cài kíp ngược. Chắc thằng địch cài mìn vội vàng, nên đặt lộn kíp. Nếu nó đặt đúng, thì Quốc tiêu đời rồi. Trưa hôm ấy, tôi sang chỗ Quốc chơi. Quốc vẫn lặng im. Chắc chưa kịp hoàn hồn. Quốc còn sống, chắc nhờ âm phần che chở.

Nhưng trong chiến tranh, được nếm mùi sém chết, cũng là một hạnh phúc, đúng không? Để mình được nhìn mình, vừa đi qua ranh giới sự sống và cái chết thế nào? Và được nhìn bóng dáng thần chết lướt qua mình ra sao? Để mình được sống, trở về, nhìn mọi chuyện trên đời bằng con mắt bao dung, bình dị. Quý giá nhất, đó là được tiếp tục học hành, là được tự mình làm công việc mình yêu thích, đúng không? Và nữa, là được yêu, được che chở cho một gương mặt xinh xắn, một mái tóc mềm nép vào ngực mình. Vậy thôi. Còn những chuyện khác, như gió, như mây. Tự đến rồi tự đi.

Cái võng ấy, tiếc thật, không biết Quốc còn giữ được không? Và không biết Quốc có giặt không? Những dòng chữ ấy, những bài thơ ấy là minh chứng vĩ đại cho trái tim trinh nguyên của người lính tình nguyện. Một vẻ đẹp bất tử. Nếu chiếc võng ấy rơi vào tay địch, dù không biết chữ, nhưng tôi tin, kẻ địch chắc phải nhìn lại và nghĩ lại về người lính Việt Nam. Không cần tuyên ngôn này nọ, không cần pháo lớn súng to, chỉ cần chiếc võng đầy thơ cũng đủ khiến bọn địch kinh hãi. Nhưng chiếc võng ấy, vẫn treo toòng teng giữa rừng Anlong Veng. Mỏng manh. Thầm lặng. Dẫu chỉ mang đủ một người, nhưng có sức nặng biết bao nhiêu. Như một vầng trăng xanh giữa khói lửa chiến trường. Như một nhịp cầu nối nơi đây với thế giới bên ngoài. Và con người Việt Nam, ở bất cứ nơi đâu, trong bất cứ thời điểm nào, cũng có những người, như nhân chứng, như thư ký trung thành của thời đại, ghi lại những câu chuyện bằng văn thơ về năm tháng ấy, tại cánh rừng ấy, chúng tôi đã sống và chiến đấu như thế. Họ tìm mọi cách để kể. Như cách của Quốc. Khi đó, một chiếc võng không chỉ là một chiếc võng nữa, nó còn là minh chứng cho giá trị vô song của tâm hồn người lính.


Đoàn Tuấn

(nguồn: Mùa chinh chiến ấy - NXB Trẻ - 2017)

Chia sẻ liên kết này...

 
 

LÊ MINH QUỐC - Vẻ đẹp tiếng Việt

 

Vẻ đẹp tiếng Việt 

 

“Phong ba bão táp, không bằng ngữ pháp Việt Nam”, tác giả Lê Minh Quốc đã chứng minh điều này qua tập sách “Lắt léo tiếng Việt” mà ông đã dày công nghiên cứu, sưu tầm. Sách do NXB Trẻ phát hành quí II-2017.

Chia sẻ liên kết này...

 
 

“Có một mầm hoa đã nhú dưới tro tàn: Chiêm nghiệm, tỉnh thức

 

COMOTMAMHOA-BIA-1-R

Chia sẻ liên kết này...

 
 

Trang 4 trong tổng số 11

Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com