LÊ MINH QUỐC: Nhật ký 3.2.2015

thu-but-Vu-hoang-Chuong-R

Thủ bút Vũ Hoàng Chương (Tư liệu Lê Minh Quốc)

 

Đã bắt đầu sang tháng 2 của năm 2015.

Thời gian lao nhanh như vó ngựa. Lao qua năm tháng. Rất vội. Chứ không đủng đỉnh như một kẻ nhàn tản ngày ngày thong thả, ngắm nhìn, đu đưa với cảm hứng trời xanh mây trắng. Báo Xuân, báo Tết đã phát hành nhiều rồi. Như một sự trùng lặp ngẫu nhiên, hầu hết các báo đều có những bài viết về Sài Gòn. Như một sự hoài niệm và có chút gì rưng rưng, hân hoan, ngậm ngùi, đau đớn trong giây phút “ôn cố tri tân”. Sài Gòn. Một vùng đất, một khái niệm, một văn hóa như ma lực hấp dẫn nhiều người. Tất nhiên thôi. Khi đã không còn nét cũ, khi đã xa rời ký ức thì bao giờ cũng đọng lại tâm tưởng những buồn vui không rõ nét. Nhớ và quên. Rồi cứ thế, đời sống lại lao đi. Hiện tại của hôm qua đã trở thành dĩ vãng của tương lai. Không gì có thể níu kéo mãi hình ảnh cũ đang từng ngày mất dần. Ngay cả chính thân phận trần tục và tầm thường của mỗi người cũng thế. Thay đổi dần theo năm tháng. Rồi đến lúc ngoảnh lại, ơ hay, gương mặt của mình hiển hiện trên gương soi đấy ư?

Sáng thức dậy sớm, nhìn lên trời, ngó xuống đất và chẳng biết để làm gì. Đôi khi trong lòng rỗng rễnh như cái rương không còn có gì ở đó nữa. Đôi khi cũng cần sắp sếp lại; hoặc xé bỏ, đốt hết những trang thư cũ, những hình ảnh cũ ngay chính trong tâm hồn mình. Để làm gì? Chẳng làm gì cả. Một sự níu kéo giữa hiện tại và quá khứ chỉ còn là làn khói mỏng, nhẹ tênh lễnh loãng từ bàn tay thả vào không gian xa tít. Y nhìn vào y. Nhìn và roi rọi lại một kiếp người đã ngoài ngũ thập. Đã thấy gì? Tự dưng từ đâu đó trong tiền kiếp ảo ảnh xa xăm nghe réo rắt, nghe thì thầm, nghe nức nở, nghe vỗ về những bước đi nhịp nhàng Sáu Tám:

Ta còn để lại gì không?

Kìa non đã lở, này sông cát bồi

Lang thang từ độ luân hồi

U minh nẻo trước xa xôi dặm về

Trông ra bến hoặc, bờ mê

Nghìn thu nửa chớp, bốn bề một phương

Ta van cát bụi bên đường

Dù nhơ, dù sạch đừng vương gót này

Ðể ta tròn một kiếp say

Cao xanh liều một cánh tay níu trời

Nói chi thua được với đời

Quản chi những tiếng ma cười đêm sâu

Tâm hương đốt nén linh sầu

Nhớ quê dằng dặc ta cầu đó thôi

Ðêm nào ta trở về ngôi

Hồn thơ sẽ hết luân hồi thế gian

Một phen đã nín cung đàn

Nghĩ chi còn mất, hơi tàn thanh âm

Thơ Vũ Hoàng Chương. Những câu thơ viết như chơi như phóng bút viết lên nền mây trắng. Viết như một tiếng thở dài. Như nửa khuya tỉnh giấc nghe buồn vu vơ, buồn não ruột bởi tiếng mèo ăn đêm đi ngang qua mái nhà. Những câu thơ đã viết. Rồi quên. Quên béng đi. Chẳng hề nhớ. Ấy thế, có người lại nhớ nếu tìm ở những câu thơ ấy một sự đồng cảm. Một cảm thông. Một an ủi. Dẫu là trong lâu dài, trong chốc lát cũng đã là đủ rồi. Đừng tơ tưởng thêm gì khác. Đôi khi thích đọc thơ là vậy. Có những câu thiêng liêng. Có những câu tầm thường. Có thể câu thơ như viên đạn đồng K.54 xuyên qua óc. Mà có thể cũng như vệt gió non trợt ngoài trí nhớ, không hề hằn lại một dấu vết nào của sắc, huyền, hỏi, ngã, nặng. Những lúc ấy, khép lại cánh cửa mở ra phía cuộc đời, con người ta quay về nhìn lại chính mình. Soi rọi vào trong bản ngã để rồi tự hỏi rằng, ngày tháng đã dẫm hai chân trên trái đất này, đã sống thế nào, đã yêu thế nào và đã giữ được những gì trong tay. À, có gì? Chỉn thấy trong lòng bàn tay là những rãnh sâu ngang dọc số mệnh vô hình tướng. Vui là thế. Chán là thế. Chẳng mấy chốc “Tâm hương đốt nén linh cầu” chỉ nhợt nhạt, tan biến như vệt khói ven sông lúc chiều dần khuất nẻo.

Một ngày của y thế nào? Điều đó không quan trọng. Một đời của y thế nào? Điều đó không quan trọng. Nghĩ cho cùng, trong cái cõi nhân sinh dằng dặc phận kiếp mỗi người, điều đáng kể nhất chỉ gói gọn trong một giây. Vâng, chỉ một giây. Phút tột cùng dâng hiến của cảm giác va chạm rờn rợn giữa Nước và Lửa, giữa Địa ngục và Thiên đàng chỉ tích tắc trong mỗi một giây. Từ ngút ngàn, hăm hở của Sự sống bước sang cái Chết cũng dài thăm thẳm trong một giây. Thế thì, một giây dài kinh khiếp. Dài đến độ chẳng ai có thể cảm nhận được hết. Một buổi sáng đi qua. Rồi một đời cũng biến mất.

Ta còn để lại gì không?

Kìa non đã lở, này sông cát bồi

Chẳng có gì tồn tại vĩnh viễn dưới gầm trời này. Tất cả, tất cả vòng quay của vũ trụ cũng chỉ trọn vẹn trong một giây bất biến. Và y đã nghĩ gỉ? Nghĩ gì cũng chẳng là gì quan trọng, chỉ biết rằng có một điều vừa đến trong tâm thức của y. Những con chữ quẫy đạp, đòi tuôn ra, đòi phải được xuất hiện từ bàn tay gõ phím:

Tưởng rằng giọt máu tím bầm

Trên tay giữ được là cầm đấy sao?

Xòe ra thoáng chốc hư hao

Nhòe nhoẹt ngọn gió tiêu dao bẽ bàng

Ngày vừa sang, xuân mới sang

Ai chia sẻ tiếng kêu vang rã rời?

Đi trên trái đất cõi người

Dấu chân còn lại phía ngoài hư không?

Dạ rằng, không cũng là không

Có tôi lặn giữa bụi hồng nhỏ nhoi

Tưởng còn một vệt trăng soi

Không là không mắt và môi hữu hình

Thời gian vời vợi phiêu linh

Thiên thần hỗn độn yêu tinh gần kề

Đi qua bến Giác bờ Mê

Đi là Đi đến cõi Về lại Đi

Nói gì đi! Nói gì đi!

Dạ thưa, tôi biết nói gì nữa đâu?

Lắng nghe một tiếng kinh cầu

Phương Đông trầm mặc chân cầu nước trôi


L.M.Q

Chia sẻ liên kết này...

Add comment