Nhật ký thơ viết ở chiến trường K của Lê Minh Quốc
Sau khung cửa hẹp là bài thơ dài, tôi viết xong vào ngày 15.6.1980 trong nhũng ngày sốt rét ở Choams're và Anlungveng. Thời đó, thơ viết nhiều, như viết nhật ký, sau mất mát hết. Nay đọc lại và thương thời tuổi trẻ của mình, thế hệ của mình.
Những ký ức của ngày tháng đó vẫn như sóng dội trong lòng...
L.M.Q
XI.2012
Lê Thị Ái - Lê Minh Quốc (ảnh chụp tại Đà Nẳng thập niên 1960)
Cùng một chủ đề:
Nhà thơ Lê Minh Quốc: “Người đẹp phát ra thơ tôi”
"Dẫu là người giàu tưởng tượng, nhưng tôi cũng không thể nghĩ rằng, một ngày kia thức dậy, ta thấy trên mặt đất này không còn… phụ nữ! Điều đó sẽ là một sự tuyệt vọng khốn cùng, sự bất hạnh khủng khiếp nhất của các đấng mày râu. Phụ nữ ư? Đó là một “sinh vật” duy nhất có phép nhiệm mầu đem lại cho tôi sự sống và “cái chết”. Trong thơ tôi, từ nhiều năm nay khi nghĩ về họ luôn là một sự cay đắng đến bẽ bàng: “em dũng mãnh uy quyền như con hổ / ngấu nghiến cắn tôi / tâm linh thi sĩ rách tả tơi / đang gào lên sự chết….” (1994); luôn là một sự đau đớn của một kẻ thua cuộc: “Chung chạ với em như ve vuốt hoa hồng / Đau buốt bàn tay mới hay gai nhọn / Tôi tự do bật tiếng yêu em / Là khởi đầu một hành trình chạy trốn” (1995)…. Dù biết thế, tôi vẫn còn mê mải lao vào những cuộc tình không hẹn trước. Và chính họ - những nhan sắc của dục vọng đã là nguồn cảm hứng muôn đời, muôn kiếp để tôi phát tiết ra thơ.
Hoàng Nhân (thực hiện)
(nguồn: Báo Thể thao & văn hóa 8.3.2008)
Trang 34 trong tổng số 35