(ảnh: TTO)
Khi con cầm trên tay nấm đất
Đã thấy máu của anh hùng bất khuất
Nhìn quốc kỳ trong gió đang reo
Nghe vọng về lời tiền nhân thầm nhắc:
Một ngọn núi, con suối, dòng sông
Không bao giờ để mất
Giọt máu dân Việt đổ xuống biển Đông
Mỗi con sóng đều hóa Bạch Đằng Giang
Nhọn hoắt như chông
Sức mạnh bốn ngàn năm
Đang đồng hành ra trận…
L.M.Q
(10.5.2014)
(nguồn: Báo TT ngày 11.5.2014)
Nghe nhạc phổ thơ:
http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/khong-bao-gio-de-mat-hoang-tuyen-ft-minh-quoc.sVWoSvcgNoXF.html
rời khỏi nhà là cắm đầu cắm cổ
đi thật nhanh
thật nhanh
mồm miệng bịt khẩu trang
như sắp cướp nhà bank
tay đeo gant
như sắp đếm tiền trúng số
bao nhiêu là hăm hở
hăm hở ừ hăm hở
bất chấp nghẽn đường kẹt xe
mù mịt khói xe
bất chấp
nhưng “thôi rồi Lượm ơi”
“mày mau đi mà lượm”
kìa rồng rắn kẹt xe
xe cỡ nào cũng kẹt
từng gương mặt lầm lì
như đeo đá
lầm lũi
tựa mang gông
cúi gằm ngó dưới chân
nhẫn nại nhích từng centimet
từng thần sắc vô hồn
từng lương thiện phường chèo
từng nhà giàu nhà nghèo
không nói không cười
không đười ươi
không ngợm
không người
và đôi khi cũng không trí nhớ
chen lấn để mà đi
ngược chiều để mà đi
xuôi chiều để mà đi
chửi tục để mà đi
gây gổ để mà đi
thỏa hiệp để mà đi
đi vào đám đông bùng nhùng lằng nhằng lẳng nhẳng
đi như kẻ thất cơ lỡ vận
đi thị dân vòng xoáy thị thành
đi nông dân ruộng cày cao tốc
đi công nhân nhón chân quét rác
đi quan chức về hưu mới âm mưu nói khác
đi kép độc trở cờ
đi trí thức trở mặt
đi tương lai mờ mịt
đi quá khứ tít mù
đi vẽ nhọ bôi hề lên ngựa xuống xe
đi doanh nhân lên voi xuống chó
đi bảo hiểm y tế không đáng một xu
đi trường học véo von con vẹt
đi dọc đi xéo đi ngang
đi không thở không than
đi không nhạc vàng cũng không nhạc đỏ
đi nhắm mắt cần quái gì phải ngó
đi lố nhố trước sau lúc nhúc là người
tôi đang sống những ngày đáng sống
ừ, đáng sống...
L.M.Q
(6.I.2010)
như ngọn gió đi qua trần gian này không để lại dấu vết
ngày mù xa cát bụi mệt nhoài
sắp xếp lại những lo toan bận rộn
quay về một bến sông quê
tôi nằm dài trên mượt mà là cỏ
và ăn gió
khói bếp thơm rơm rạ quê mùa
chầm chậm bàn tay tôi ve vuốt
đó là lúc gió dậy thì xanh mướt
tôi cầm trên tay
và một ngày
ăn hết
gió lại reo lên dẫn tôi về choàng vai ngày Tết
bánh chưng xanh khói ấm giao thừa
tiếng gió cười đùa
em sắp lớn nắng vừa lên và linh hồn bé bỏng
có đôi lúc tôi nhìn trong gió ấm
gót sen thơm in dấu trước sân nhà
một mùi hương trong sạch mới đi qua
trời ơi gió
suốt một ngày là gió
bến sông quê của ngày xanh tuổi nhỏ
tôi quay về mở lòng ăn lấy gió
để trở thành đứa trẻ tuổi năm mươi
những ngày vui
đang đến...
L.M.Q
24. XI.2009
(nguồn: Báo Tuổi Trẻ XUÂN - 2010)
đôi khi chỉ gọi lên: “em à sắp tết”
đã nghe gió thổi buốt trên nhánh non
hoa lys trắng chiều sương quê mẹ
tôi trở thành đứa trẻ
ngồi đếm lại tuổi mình trên hai bàn tay
ngón thứ 1 nhất ngày khóc chào đời
tiếng ru ơ hờ
đêm dài như vô tận
chấp nhận
đi và đi về phía vô cùng
ngón thứ 2 ngày xanh chưa héo
vạt nắng rêu mờ ngoài tầm tay
viên đạn bay vào trong con mắt
đêm mù lòa đời sống có gì vui?
ngón thứ 3 hàng cây ngã nhào trên phố
những xáo trộn mệt nhoài
đừng sắp xếp lại đổ vỡ
linh hồn tật nguyền thơ dại
bóng người đi hun hút khuya câm
hát lên tình ca không có thật
không âm thanh ngày vui đã mất
tôi bấu víu vào nhánh rong cuối thác đầu ghềnh
sông chảy đời sông và cằn khô đời suối
ngón thứ 4 hấp hối
cõi đời này hoang tàn cơn mê
tiếng nói rơi xuống vực thẳm
sông dài vô tận và tôi đi tìm em
tôi tìm hoa úa tàn ngoài vườn địa đàng
chập chờn xa vắng
đêm ơi dài, ngày ơi dài, những ngón tay dài
vuốt mắt
ngủ đi em lời ca dỗ dành chỉ còn trong kinh thánh
chẳng ai nghe
ngón thứ 5 mùa xuân ngàn hoa đồng cỏ nội
tôi có em
tháng giêng ngựa hồng lững thững qua phố
hoa vàng hân hoan đi qua phố
sắp tết ngược xuôi đám cưới
thiên đường ở nơi nào?
đôi khi thấy trái đất chật hẹp
soi bóng xuống đời nhau cũng lẻ loi
tìm trên môi
lại vấp tiếng thở dài
tôi xòe 5 ngón tay
thăm thẳm níu lại ngày
và nói thầm mùa tình sắp tết
L.M.Q
(30.1.2011)
Em có đợi ai không?
Em đợi dòng sông sắp lấy chồng
Đợi nắng đầu ngày đang đám cưới
Đợi gió tự tình hát thong dong
Em đợi mùa vui đứng giữa chiều
Tiếng chim nào hót rất trong veo
Âm vang tiếng ngọc reo như lá
Tình ái đang là khăn mới thêu
Em đợi sương mờ Pleiku
Chập chờn gió lạnh tít xa mù
Quàng thêm khăn ấm đi trong phố
Phố núi vàng hoa sắp cuối thu
Em đợi em là em rất nhung
Lửa ấm khuya nay cháy bập bùng
Rét quá bàn tay làm sao nhớ
Chỉ biết lần đầu môi biết run
Em đợi những ngày “maketing”
Có gã đàn ông rất hồn nhiên
Gặp em và nói: “Em vui nhé”
Nhìn kỹ chao ôi! Gã rất hiền...
L.M.Q
(2009)
(nguồn: Tập Thơ tuyển Pleiku do nhà thơ Văn Công Hùng thực hiện, in năm 2009)
Lê Minh Quốc tại báo Phụ Nữ TP.HCM (2013). Ảnh: Thục Oanh
Chạy lên đồi cỏ mượt
Nằm ngủ với trăng sao
Thấy dăm con dế gáy
Tôi xin ngả mũ chào
Tôi chào lời chim hót
Đang rót uống cõi đời
Để con người lam lũ
Còn nhớ chốn rong chơi
Tôi chào những niềm vui
Sau một ngày vất vả
Còn biết đặt trên môi
Những lời ru thong thả
Tôi chào từng chiếc lá
Che râm mát chỗ ngồi
Đôi khi cô đơn quá
Xin lá khuất che tôi
Cứ ngả lưng trên đồi
Đêm còn yên tĩnh lắm
Dòng sông vẫn còn trôi
Bếp lửa khuya còn ấm
Tôi đứng chào trời nắng
Cho dù lúc bão giông
Trần gian còn độ lượng
Thì cứ sống thong dong
L.M.Q
(1992)
Lê Minh Quốc (Đà Lạt - 2012) ảnh: LPT
đừng đuổi thơ tôi vì một chiều tà nào bóng ngã
hãy yên lòng sẽ thấy nắng mai lên
(Chế Lan Viên)
cúi xuống niềm đau, van xin Người thứ lỗi
có một lần (chỉ một lần) như kẻ ngủ mê
như gã điên, tôi nói gì? chả hiểu
nói một lời miệng lưỡi cứ đau tê
tôi dằn vặt suốt một đêm mất ngủ
tôi nhìn tôi oán giận đến đau lòng
trời đất ơi tôi lạy Người ngàn lạy
Đức Mẹ ơi con nước chẳng xa dòng
đừng đuổi tôi trên đường xa vạn dặm
trong ngực đây chỉ có tiếng kinh cầu
tôi gọi Người giữa điêu tàn mộng mị
Đức Mẹ ơi ơn thánh rất nhiệm mầu
cúi xuống ăn năn đêm dài sám hối
trời đất ơi tôi lạy dưới chân Người
ôi Đức Mẹ của ngàn đời yêu dấu
xin dâng Người này máu đang tươi
xin dâng người một đức tin trong sạch
tiếng Amen trổ phước lộc đời đời
nước Thiên Chúa, xin Người mở cửa
Người mở lòng đón nhận lấy lòng tôi
tôi nhận lấy mùa xanh như cốm mới
Người quay về thong thả gió đang non
cửa chẳng khép, một câu thơ sám hối
Đức Mẹ ôi, che chở một linh hồn...
L.M.Q
(23g40 ngày 9.IV.2011)
(nguồn: Tuyển tập thơ SƯƠNG MÙ MỘT THUỞ, nhiều tác giả, NXB Văn Nghệ - 2000)
Bài thơ này viết từ cảm hứng này:
http://leminhquoc.vn/lmq/tho/tho-roi/1293-le-minh-quoc-khai-but-2013.html
Lê Minh Quốc (Ảnh: Cao Xuân Sơn)
Tự nhiên nhìn xuống bàn tay
Thấy rãnh sâu tựa luống cày thời gian
Nhọc nhằn vó ngựa mây ngàn
Ngày đi thăm thẳm nắng vàng như sương
Độc hành xa lắc con đường
Chân mây gió cuốn yêu thương níu về
Tôi như cỏ dại nhà quê
Câu thơ bàn phím đam mê còn dài
Gánh tình chưa mỏi hai vai
Bàn chân tiếp tục đường dài nẻo xa
Cõi người thần thánh quỷ ma
Phía sau mặt nạ u oa khóc thầm
Có người tịnh khẩu như câm
Ai nghe tiếng nói ầm ầm sóng vang?
Có người vội vã bước ngang
Biết đâu rẽ dọc là đang quay về?
Tôi như cỏ dại nhà quê
Câu thơ cô độc xàng xê thế nào?
Hãy nhìn núi thẳm non cao
Để nghe tiếng sóng dạt dào yến oanh
Chân trời ngọn cỏ đang xanh
Vội gì tiếng hát vút nhanh về trời?
Ngày vui sóng vỗ xa khơi
Đường xa vó ngựa rong chơi độc hành?
L.M.Q
(8 g sáng ngày 30.1.2014 - 30 Tết Giáp Ngọ)
Trang 31 trong tổng số 37