CHUYỆN TRÒ CÙNG VÁCH ĐÁ
Chiều mưa ướt sũng bầu trời
Trong đền Angkor Wath tôi ngồi
Thương những nàng tiên xòe tay múa
Các em là người đàn bà góa bụa
Ngay từ khi mới được khai sinh
Hỡi người thợ đục đá vô tình
Sao lại để các nàng tiên đơn độc?
Trời đang khóc hay là em sắp khóc
Chẳng có gì vĩnh cửu với thời gian
Những tượng đá ướt đầm nước mắt
Tôi sụp lạy thấy mơ hồ Đức Phật
Chiều nay sương khóc bay lênh đênh
Tôi vuốt ve trên núm vú em
Tôi nâng cánh tay em
Nàng tiên múa ngàn năm rồi có mỏi
Em nhếch môi có điều chi định nói
Nếp đá nhăn sừng sững giữa không gian
Tôi kinh ngạc bàng hoàng
Nhan sắc các em vẫn tươi nguyên trong đá
Lời kinh Phật lãng quên suốt thời giặc giã
Chiều nay tôi lại nghe từ đá dội ra
Các em nhịp nhàng điệu múa Apsara
Tiếng khóc cười ẩn sâu vào nếp đá
Đá có linh hồn sinh tồn trăm ngã
Ai công phu đưa em đến Niết bàn?
Tôi ngờ vực tôi đưa tay đấm ngực
Những thành quách vàng son đã biến thành tù ngục
Ôi! Bao giờ các nàng tiên mới lấy được chồng
Điệu múa chập chờn hư ảo dưới rêu phong...
Lê Minh Quốc
< Lùi |
---|