Nhà thơ Huệ Triệu tên thật Triệu Thị Huệ, quê quán ở Hưng Yên, sinh ra và lớn lên tại Phú Thọ. Tốt nghiệp Khoa Ngữ văn Đại học Sư phạm I Hà Nội năm 1986. Thạc sĩ văn học. Hiện là trưởng bộ môn văn trường THPT chuyên Lê Hồng Phong - TP.HCM. Uỷ viên Ban Chấp hành Hội Nghiên cứu và giảng dạy văn học TP.HCM. Hội viên Hội Nhà văn TP.HCM, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Nhà thơ Huệ Triệu
Chị đã in những tác Mùa cây thay lá (thơ, NXB Thanh Niên, 2009), Thức một miền xanh (thơ - NXB Thanh Niên, 2011), Gặp miền ký ức (phê bình - tiểu luận). Trang web www.leminhquoc.vn trân trọng giới thiệu chùm thơ của nhà thơ Huệ Triệu, trích trong tập Cảm thức sông (NXB Hội Nhà văn) vừa ấn hành.
L.M.Q
(X.2014)
CÚC QUỲ MUỘN NỞ
Thôi đành ngắm đóa cúc quỳ muộn nở
Đà Lạt mưa giăng kín lối hoa về
Người nhớ biển khi đằm trong bóng núi
Ta xa xôi cạn một trăng thề
Không đợi nắng, mùa theo mùa xanh khuất
Không đợi em, tuổi cuốn tuổi mưa nhòe
Em chạy ngược dốc quỳ phơ phất gió
Áo lơi cài vừa kịp lúc sương che!
(Đà Lạt, 5/20140
SỰ VỪA PHẢI
Cuộc hòa đàm bất thành
Cái cau mày đẩy nhân loại vào chiến tranh
Nhích một gót chân
Là thảm họa
Trời không nắng không mưa
Không tiếng gươm khua Côn Sơn oan trái
Trai ngọc khỏi xót lòng ôm giọt máu Mỵ Châu
Vọng Phu đâu cần hóa đá
Tiếng chim trong lồng khát trời rộng
Con người nhoài về bóng râm, tầng lá vươn về ánh sáng
Có gì đáng sợ hơn một nụ hôn lợt lạt
Sông không thác ghềnh sao đáng một đời sông?
Có những đời cây cớm nắng
Có những mối tình chết trong thói quen
Có những đời người chìm trong bình yên
Có sự cân bằng hủy diệt cân bằng
Chẳng có thước đo nào cho sự vừa phải
Nhưng
Đừng bắt em vừa phải
Trong khát - nhớ - yêu anh !
(2012)
CỎ
Cỏ xanh tràn cả giấc mơ
Ru cho nhau biếc giữa bờ tơ non
Đêm nghiêng nghiêng quá, trăng mòn
Cỏ còn xanh lúc không còn em không?
Mai sau ôm cỏ ngập lòng
Thơ như mây trắng mênh mông đất trời
Giờ xin một khoảng nhỏ thôi
Em bình yên tựa vai ngồi bên anh…
(5/2012)
PHÚ QUỐC - NGÀY EM ĐẾN
Chiều Phú Quốc gió mềm tay khách lạ
Bến Hàm Ninh, biển hát dưới chân ghềnh
Sóng tinh nghịch gài sao vào mắt lưới
Lúc trăng lên là lúc núi đang thiền
Đêm Phú Quốc nghiêng nằm nghe biển thức
Em nhớ anh như đảo nhớ đất liền
Con ốc thổi gió tù và thảng thốt
Dấu dã tràng nhòa nhạt trước vô biên
Biển vẫn mặn đến tận cùng vị ngọt
Nhắc câu thơ không thể nhạt trong đời
Đêm Phú Quốc lắng lòng nghe tiếng cuốc
Nhắc lay mình con sóng phía xa khơi!
(Phú Quốc, 7/2012)
CẢM THỨC SÔNG
(Tặng dòng sông quê hương)
Ôi con sông, ngày về, ta đứng lặng
Giấc quê xa ăm ắp tuổi thơ buồn
Nghe cá quẫy ngỡ buổi chiều mắc lưới
Vớt lên đầy bóng nước - nhánh rong thơm
Rưng rức nắng cải vàng hoa nở muộn
Mỗi đời sông như thể mỗi đời người
Phía con nước hạt phù sa đắp đổi
Phía đôi bờ thắc thỏm những buồn vui
Con sóng nhỏ vỗ cồn cào kí ức
Lúc sông yêu dào dạt suốt đêm dài
Ngày lên gió cũng bời bời thổn thức
Mắt con đò thao thiết vọng ngày mai
Đời người gửi lại đất đai
Đời sông trả lại hình hài phù sa…
(Hưng Yên, 9/2013)
THÁNG BA
Bến quê thổn thức giấc quê
Hoa xoan nghẹn cả lối về… tháng Ba
Đầu sông, ngồng cải mưa hoa
Cuối sông, nắng thắp la đà mặt sông
Tuổi thơ ngầy ngật gió đồng
Củ khoai mọc cả cầu vồng trong mơ
Bến xưa tóp bụng con đò
Chị ngồi giặt áo cá cờ cọ chân
Gió xuân đã gọi mưa xuân
Bến nghiêng bóng mẹ đãi đần phù sa
Đãi cho mưa nắng thuận hòa
Đãi cho xơ mướp dây cà nương nhau
Tôi rời quê ngoại đã lâu
Gặp bao bến lạ sông sâu. Ngậm ngùi
Thời gian tuổi chị sóng vùi
Bến quê hồn mẹ phảng mùi rạ rơm
Tôi và kí ức rưng thơm
Chan sông vào cả chén cơm xứ người!
(2011)
VỚI MÙA ĐÔNG
Môi khẽ chạm gió đông Hà Nội
Phố nhỏ quen, lỗi một nhịp về
Ngày không nắng, cầu vồng vẫn thức
Sóng Tây Hồ lắng tiếng từ quy
Lưng lửng nắng ngập ngừng ngày cũ
Ấm nụ hôn trong kí ức buồn
Muốn gửi gió chật vòng tay nhớ
Gió gửi người đầy một yêu thương
Violet chờ ai mà tím thế
Một mùa đông gọi buốt tên người
Búp bàng nhớ ai mà đỏ thế
Mùa đông này gần lại những xa xôi…
(Hà Nội, 1/2013)
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐAN GIẤC MƠ
Một ngày
Cuộn len số phận
Lăn vào tay em
Người đàn bà
Bối rối và hạnh phúc
Cuộn len ấm
Chiếc kim đan thì lạnh
Sợi dọc sợi ngang
Sợi ngắn sợi dài
Phung phí và hào phóng
Như nụ hôn của hai kẻ yêu nhau rồ dại
Cuộn len mang hình hài chiếc áo
Ngay ngắn và tươm tất
Rồi một ngày
Một mối len bung
Hai mối len bung
Chiếc áo mang hình hài cuộn len
Người đàn bà bối rối
Tìm sợi ngắn
Chắp sợi dài
Đan lại giấc mơ…
(Mùa Valentine 2014)
NHỮNG MẢNH PHA LÊ
Chiếc cốc pha lê
Rạn
Vỡ
Xôn xao
Rồi lặng thinh
Từng mảnh
Từng mảnh
Trong suốt
Nhìn thấu vết đau
Từng mảnh
Từng mảnh
Sắc nhói
Tan tành những ảo màu kiêu hãnh
Từng mảnh
Từng mảnh
Mơ về
Ngày
cát trắng ...
(2/2014)
THƯA MẸ
Tháng Ba
Con viết lời thưa Mẹ
Mẹ sinh con
Trời ấm một ngày
Tim tím hoa xoan
Bời bời gạo đỏ
Cải sắc vàng như nắng rắc bên sông
Mang mang gió suốt thời thiếu nữ
Miếng trầu người
Cay đắng
Ngọt thơm
Nghe Mẹ dặn biết mình vụng dại
Trời sinh đêm để ngày giấu yếu mềm
Con đi về phương Nam gắt nắng
Trập trùng nơi Mẹ sinh con
Tim tím hoa xoan
Bời bời gạo đỏ
Cải vàng hoa để lại dấu người
Con ngơ ngác cuộc đời dâu bể
Trời tháng Ba sao nhiều thế bão giông
Mẹ thương con nửa đời chưa hết nhọc
Cho con mơ đêm giấc Mẹ ấm nồng
Ơi ới tháng Ba
Gió vọng về thao thiết
Chắp tay
quỳ
Con lạy Mẹ
rưng rưng…
(3/ 2014)
THẠCH HÃN VẪN DÒNG XANH
Xuôi Thạch Hãn một ngày tháng Bảy
Nước sông trong như chẳng có mùa
Phía bờ vắng có đôi chùm trang đỏ
Hoa đợi người thao thiết nắng trưa
Tháng Bảy ấy quê mình thành chảo lửa
Máu người hòa nước mắt của sông
Kìa Thành Cổ đất bời bời tiếng súng
Có ai không an ủi mẹ ta cùng
Thạch Hãn nước xanh
Cuộn dòng máu đỏ
Các anh nằm đâu, nằm đâu ?
Mà sóng rưng rưng dọc triền sông chảy
Phù sa đắp đổi
Bờ bãi xanh màu
Em đâu, em đâu ?
Tiếng vọng từ lòng đất
Lá thư thiêng đưa chị về tìm
Ôm phù sa đầy tay
6 ngày làm vợ
30 năm biền biệt dõi nhìn
Thắt ruột sóng xô
Vẫn chang nắng, đất trời Quảng Trị
Thạch Hãn xanh trong mắt con đò
Bao máu đổ, cát đôi bờ vẫn trắng
Lắng lòng người, trong vắt phía dòng xưa…
(Quảng Trị, 7/2014)
Cùng một tác giả
< Lùi | Tiếp theo > |
---|