Năm vừa rồi, Hội đồng thơ TP.HCM chúng tôi ngồi lại thẩm định tác phẩm thơ đã xuất bản. Tập thơ của Huệ Triệu được đánh giá cao. Hành trình đến với thơ, dù có giải thưởng hay không vẫn vậy, đã gió thì lãng du, đã họa sĩ thì vẽ, đã nhà thơ thì viết. Chẳng bận tâm gì. Và chị đã viết, dần dà đã tạo thành một cái tên trong trí nhớ người yêu thơ.
Nhà thơ Huệ Triệu
Nhà thơ Huệ Triệu tên thật Triệu Thị Huệ, quê quán ở Hưng Yên, sinh ra và lớn lên tại Phú Thọ. Tốt nghiệp Khoa Ngữ văn Đại học Sư phạm I Hà Nội năm 1986. Thạc sĩ văn học. Hiện là trưởng bộ môn văn trường THPT chuyên Lê Hồng Phong - TP.HCM. Uỷ viên Ban Chấp hành Hội Nghiên cứu và giảng dạy văn học TP.HCM. Hội viên Hội Nhà văn TP.HCM. Chị đã in những tác Mùa cây thay lá (thơ, NXB Thanh Niên, 2008), Thức một miền xanh (thơ - NXB Thanh Niên, 2011), Gặp miền ký ức (phê bình - tiểu luận). Trang web www.leminhquoc.vn trân trọng giới thiệu chùm thơ của nhà thơ Huệ Triệu.
L.M.Q
IX.2012
Nhớ mẹ mùa đông
Gió se, lại nhớ mùa đông
Con nghe lạnh tự đồi thông lạnh về
Nhớ bàn tay mẹ buốt tê
Chổi gầy mẹ quét bốn bề nắng loang
Ngày xa, tháng gọi bàng hoàng
Xanh hai nấm cỏ, gói ngàn nhớ thương
Lá rơi hay tiếng vô thường
Nhòa sương bóng mẹ cuối đường liêu xiêu
Xót lòng nâng níu thương yêu
Cũng không ngăn được một chiều gió lay
Con cầm ngàn đắng muôn cay
Không đau bằng phút giây này, mẹ ơi !
Gió đi lạc phía chân trời
Con đi lạc giữa muôn lời nhân gian …
2010
Mùa gom từng mảnh nắng vàng
Mùa gom từng mảnh nắng vàng
Đất trời chốc bỗng mơ màng heo may
Rét về gom ấm vào cây
Hừng lên mặt quả thơm đầy lối thu
Ngày gom hết cả sương mờ
Đêm gom gió nhớ, ai ngờ …. thành giông !
2011
Viết ở phố Nguyễn Du
1.
Em chậm trễ để giờ hương hoa sữa
Lẫn đi đâu, chút lạnh đã sang mùa
Đông tới, thu qua, em lần lữa
Giờ muộn màng, nắng đã xanh xưa
2.
Cành hẫng hơ cành, thu đã nhắc
Hai mươi năm hương thức mong người
Ôi hoa sữa! Bời bời nẻo nhớ
Năm mặt hồ mát trôi trên môi
3.
Thôi tạ lỗi một lần thu - hoa sữa
Bao tình nhân hồi hộp bước hẹn hò
Mùa hãy giữ cho em, mùa hãy giữ
Chút giận hờn lỡ khuyết tự ngày xưa !
1987 – 2010
Mong manh
Em nâng trên tay
Ngọn cỏ
Thắm xanh dịu dàng
Em nâng trên tay
Cành hoa
Vô tư sắc màu rực rỡ
Em nâng trên tay
Ánh trăng vàng
Mát rượi một miền huyễn ảo
Tình yêu trên tay em, em nâng
Cuối cùng
Chỉ còn lại một giọt nước mắt !
2010
Tháng Ba
Bến quê thổn thức giấc quê
Hoa xoan nghẹn cả lối về… tháng Ba
Đầu sông, ngồng cải mưa hoa
Cuối sông, nắng thắp la đà mặt sông
Tuổi thơ ngầy ngật gió đồng
Củ khoai mọc cả cầu vồng trong mơ
Bến xưa tóp bụng con đò
Chị ngồi giặt áo cá cờ cọ chân
Gió xuân đã gọi mưa xuân
Bến nghiêng bóng mẹ đãi đần phù sa
Đãi cho mưa nắng thuận hòa
Đãi cho xơ mướp dây cà nương nhau
Tôi rời quê ngoại đã lâu
Gặp bao bến lạ sông sâu. Ngậm ngùi
Thời gian tuổi chị sóng vùi
Bến quê hồn mẹ phảng mùi rạ rơm
Tôi và kí ức rưng thơm
Chan sông vào cả chén cơm xứ người !
2011
Sự vừa phải
Cuộc tọa đàm bất thành
Cái cau mày giận dữ đẩy nhân loại vào chiến tranh
Nhích một gót chân
Là thảm họa
Trời không nắng không mưa
Không tiếng gươm khua Côn Sơn oan trái
Trai ngọc khỏi xót lòng ôm giọt máu Mỵ Châu
Vọng Phu đâu cần hóa đá
Tiếng chim trong lồng khát trời rộng
Con người nhoài về phía bóng râm, tầng lá cố vươn về ánh sáng
Có gì đáng sợ hơn một nụ hôn nhợt nhạt
Sông không thác ghềnh sao đáng một đời sông ?
Có những đời cây cớm nắng
Có những mối tình dùng dằng, chết trong thói quen
Có những đời người chìm trong bình yên
Có sự cân bằng hủy diệt nền văn minh nhân loại
Chẳng có thước đo nào cho sự vừa phải
Nhưng
Đừng bắt em vừa phải
Trong khát - nhớ - yêu anh!
2012
Cỏ
Cỏ xanh tràn cả giấc mơ
Ru cho nhau biếc giữa bờ tơ non
Đêm nghiêng nghiêng quá, trăng mòn
Cỏ còn xanh lúc không còn em không ?
Mai sau ôm cỏ ngập lòng
Thơ như mây trắng mênh mông đất trời
Giờ xin một khoảng nhỏ thôi
Em bình yên tựa vai ngồi bên anh…
2012
< Lùi | Tiếp theo > |
---|