Mạng facebook dạo này như chập chờn như điện thời bao cấp. Chập chờn. Lúc có lúc không. Lúc vào ngon ơ. Lúc chỉ thấy hiện lên dòng chữ: “Server not found: Firefox can't find the server at www.facebook.com”. Sáng nay, vào được. Đọc trang facebook của nhà văn Nguyễn Đông Thức. Anh viết:
“Tui đi Mỹ đã được 3 lần, rút ra mấy điều về người Mỹ:
1. Người Mỹ không có văn hóa. Bằng chứng là đi từ bờ Tây qua bờ Đông, tui không hề thấy có một tấm bảng "Khu phố văn hóa" nào!
2. Người Mỹ rất yếu về khoa học kỹ thuật. Bằng cớ: đa số tài xế không hề biết nút bấm còi xe ở đâu. Hầu như tui không hề được nghe tiếng còi xe trên đường.
3. Đàn ông Mỹ rất hèn. Bằng chứng: luôn luôn kéo ghế cho gái ngồi, mở đóng cửa xe cho gái, khuân vác đồ đạc cho gái...
4. Người Mỹ còn rất sợ người Việt Nam. Bằng chứng: Hễ thấy tui bước vào thang máy là những người Mỹ đang đứng bên trong đều gật đầu chào...”.
Đọc xong cười ngất ngư . Bèn “tịch thu” đưa luôn vào nhật ký. Có bổ sung gì thêm không? Ắt có:
5. Nước Mỹ vẫn còn chế độ mẫu hệ. Bằng chứng: Khi phụ nữ lên xe hơi và lúc bước xuống, người đàn ông phải luôn chủ động, tự giác mở cửa xe cho họ. Rồi ngoan ngoãn khép cửa xe.
6. Người Mỹ không có tự do. Bằng chứng: Ở nhà, khi hút thuốc lá phải bước ra ngoài vườn, ngoài sân; nơi công cộng không phải chỗ nào cũng có thể phì phèo khói thuốc. Thậm chí ngay trong phòng khách sạn cũng bị cấm tiệt!
7. Người Mỹ ở bẩn nhất thế giới. Bằng chứng: Đi dạo công viên, đi trên phố nếu không tìm ra thùng rác, họ sẳn sàng bỏ rác vào trong túi áo, giỏ xách…
8. Người Mỹ luôn tranh giành sức lao động của người khác. Bằng chứng: Trong nhiều khu vui chơi, vào nhà hàng, lúc ăn xong, đứng lên rời khỏi bàn, họ cũng giành dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn của mình.
9. Người Mỹ không biết quý thời gian. Bằng chứng: Bất kỳ ở nơi công cộng nào, họ cũng đều có thể kiên nhẫn đứng xếp hàng, không chen lấn, cứ nhẩn nha chờ đến lượt mình.
10. Người Mỹ không tôn trọng người khác. Bằng chứng có những nơi khi vào quán gọi rượu, họ đòi phải đưa giấy tờ chứng minh trên 18 tuổi.
11. Người Mỹ không tạo công ăn việc làm cho người khác. Bằng chứng: Có nhiều trạm thu phí không có người thu tiền vé, tài xế chỉ việc ném vài xu vào chỗ cần thiết là barie tự động cất lên cho xe qua.
12. Người Mỹ rất mất cảnh giác. Bằng chứng: Trong tòa thị chính, cô dâu chú rể vẫn được phép hiên ngang, ngang nhiên bước vào chụp hình đám cưới!
13. Người Mỹ phân biệt, xem thường người tàn tật. Bằng chứng: Nhiều nơi công cộng, cơ quan công quyền họ vẫn làm lối đi riêng cho người ngồi xe lăn, không đi chung với người lành lặn bình thường.
14. Người Mỹ luôn nịnh nọt người khác, nhất là trong sân bay. Bằng chứng: Khi hỏi thăm điều gì, họ đều hướng dẫn rất tận tình, chu đáo, thậm chí còn vẽ cả sơ đồ, hoặc dẫn đến tận nơi.
15. Người Mỹ thích khoe tiền. Bằng chứng: Khi ăn xong bao giờ họ cũng để lại tiền típ cho người phục vụ.
16. Người Mỹ hầu hết bị câm. Bằng chứng: Trong nhà hàng ít nghe tiếng nói ồn ào của họ.
17. Người Mỹ sử dụng đất đai lãng phí nhất thế giới. Bằng chứng họ xây dựng quá nhiều viện bảo tàng, nhà lưu niệm, thư viện…
18. Người Mỹ là người máy. Bằng chứng: Các cuộc hẹn làm việc của họ luôn đúng giờ.
19. Người Mỹ chỉ khoái nước ngọt. Bằng chứng: Khi vào xem các chương trình "nghệ thuật" như múa sexy, múa cột mà họ cũng không bán bia, rượu chỉ phục vụ mỗi nước ngọt! Chán thế!
20. Người Mỹ rất lạc hậu. Bằng chứng: Trên các đường cao tốc, vẫn còn những trụ điện thoại hữu tuyến.
21. Người Mỹ rất nhát gan. Bằng chứng khi đã có bia rượu, họ tuyệt đối không dám lái xe; khi cảnh sát ra hiệu, lập tức dừng xe, đứng một khoảng cách nhất định, không dám đến gần dúi tiền “trà nước” nếu bị lỗi giao thông v.v…
Còn thêm gì nữa không?
Tối qua đã post bài đọc tập sách của Trần Thị Nhung lên PNO. Thích tập sách Cỏn con và bé xíu (NXB Kim Đồng), nhờ thế y viết được câu này: “Nếu các bà mẹ nào cũng đều dành thời gian ghi lại những sinh hoạt, tình huống xảy ra với con mỗi ngày, có lẽ, chúng ta sẽ có nhiều tập sách hay. Và cũng là một cách giúp cho nhiều người hiểu thêm về tâm lý của lứa tuổi này và chia sẻ cách giáo dục,dạy dỗ phù hợp”. À, ngày trước nếu ba mẹ ghi nhật ký giúp mình mỗi ngày nhỉ. Sẽ rất thú vị. Cũng may, đã có những tấm hình chụp thuở ấu thơ. Mỗi lần nhìn ảnh cũ, trong lòng luôn dạt dào một cảm xúc. Nếu có bửu bối quay ngược về quá khứ của chú mèo Đô Rê Mon, cảm xúc cũng chỉ đến thế.
Như mọi ngày, vẫn phở. Lúc ăn sáng, cám ơn T.H.Nhân đã tiếp tục giới thiệu tập sách VE VẪN SÀI GÒN của Chị Đẹp trên báo TT&VH sáng nay. Thích câu kết: “Có lẽ, đây là một trong những cuốn sách “giấy trắng mực đen” có sự tương tác giữa người viết (Chị Đẹp) và bạn đọc (Nguyễn Đông Thức). Lâu nay, hình thức “comment” này chỉ dành cho những tác phẩm được “xuất bản online”, ví như in trên mạng xã hội facebook chẳng hạn”. Đó là phát hiện thú vị của nhà báo. Khen N câu này, gã mập cười phơ phớ rất đáng yêu. Yêu quá đi chứ. Chơi với nhau cần có sự quan tâm, yếu tố này cần cho một tình bạn.
Đêm qua thức khuya. Đọc lại bộ Nghiên cứu lịch sử in từ năm 1962, in ngoài Bắc. Có nhiều chuyện sẽ kể sau. Lúc ấy, những tưởng sẽ được ngủ nướng bởi ngày mai chủ nhật. Nào ngờ, chỉ mới 5 giờ sáng, đang mơ màng bỗng nghe rèng réng reng vang rền phòng ngủ. Gã Đức béo hào hứng: “Dậy gấp! Vừa mail rồi. Đọc gấp hai truyện ma của mình, Q ơi. Đọc gấp, có ý kiến gấp nha!”. Trời đất! Điên vừa vừa thôi chứ? Đành cười. Lẽ nào bạn vì sự hào hứng của bạn vừa viết xong cái truyện ngắn mà cằn nhằn? Đành nói một câu rất giả dối: "Vậy à? Mình chờ mấy hôm nay đây. Mừng quá. Đọc ngay. Chúc mừng bạn". Nói xong, bèn tắt máy. Ngủ tiếp.
À quên, còn mấy cái lặt vặt, cà rỡn về người Mỹ của nhà văn Nguyễn Đông Thức nữa chứ? Định viết nữa, nhưng trưa rồi. Cơm thôi. Vậy bạn nào biết gì thêm, xin mời biết bổ sung vào comment. Sẵn sàng đưa luôn vào Nhật ký.
L.M.Q
< Lùi | Tiếp theo > |
---|