Chiều hôm qua, lúc 15g30, y đã quyết định làm một việc hoành tráng, dũng cảm và táo bạo.
Mấy hôm nay, trưa đang ngủ, liên tục điện thoại. “Thầy em muốn in tập thơ, anh tuyển giúp”; “Đọc và góp ý gấp bài lý luận để chị gửi cho Ban tổ chức Hội thảo lý luận phê bình của Hội Nhà văn Việt Nam”; “Đã Email lại kịch bản, anh sửa lại giúp”; “Anh nhận lời giám khảo thi thơ rồi nhá, em gửi thư mời về đâu?”; “Bài Tựa tập sách của em đâu? NXB hối quá anh à”…
Chỉ một cú điện thoại là mất ngủ, dậy luôn. Hết ngủ trưa. Chưa kịp ngủ nghê gì. Người ta làm cái điện thoại có chức năng nhắn tin, sao không nhắn tin đi?
Lê Minh Quốc thời học lớp 10
Chiều qua là một buổi chiều đẹp. Trời vần vũ như sắp có mưa. Mây đen kìn kịt cuối trời. Hễ ở Sài Gòn loáng thoáng mưa là vùng đất khác trên dãy đất chữ S dường như (có lúc) lại bão. Giông bão nơi đâu không biết chứ lúc ấy ở Sài Gòn thời tiết đẹp hơn, thơ mộng hơn, quyến luyến hơn và cũng nhẹ nhàng rợp bóng mát lãng du hơn. Chiều qua không mưa. Chẳng sao. Một chỗ cũ. Một góc phố Ngô Đức Kế - Đồng Khởi. Trên bàn một chai rượu đỏ. Cũng đủ chếnh choáng nhìn xuống mặt đường dòng người ngược xuôi tất bật. Ai tất bật, mặc kệ. Y vẫn ngồi. Với nàng. Những khói thuốc xì gà loáng thoáng và in sẫm lên nền trời xanh nhạt hoét của chiều tà mà nắng sắp rụng lênh loáng trên vĩa hè.
Ngồi và nghĩ và nói về những thứ linh tinh.
Tại sao người Việt không có “Đạo” cho riêng mình? Bằng chứng, người Nhật có Trà Đạo, Võ Sĩ Đạo còn ta? Buột miệng nói, chẳng ai viết Đạo Cà phê nhỉ? Nàng cười mỉa mai, người Việt mới biết cà phê chừng trên dưới trăm năm thôi. Uống trà cả ngàn năm còn chưa có Đạo thì cà phê có Đạo cái nỗi gì? Bèn cười. Tại sao vậy? Tại vị trí đất nước ta luôn ở trong giọng kiềm ăn tươi nuốt sống của kẻ thù phương Bắc nên không có thời gian ngẫm nghĩ cái gì cho lâu và sâu chăng? Đang suy nghĩ phải đứng lên cầm súng, vác mác, gươm xông ra trận rồi. Có đúng không? Nghe y nói thế, nàng lại cười. Thì anh cứ xem ở Mỹ, người Việt sang Mỹ học giỏi, rất giỏi nhưng có ai dành thời gian dài nghiên cứu cái gì ra ngô ra khoai đâu. Học giỏi, thi đậu, ra trường là để kiếm việc làm; chứ không phải là học để tìm hiểu sâu về môn khoa học kỹ thuật, nhân văn đó. Tóm lại học là để tiến thân, kiếm việc làm chứ không phải để nghiên cứu. Tư duy người Việt đó ư? Đã nhiều lần y ngẫm nghĩ, do đất nước quá nhiều chiến tranh, liên tục chiến tranh nên người Việt ít có thời gian để suy nghĩ. Nếu có cũng không để lại gì nhiều trên giấy bút, văn bia... Vậy trí khôn của người Việt cất giấu ở đâu? Y quả quyết rằng, cất giấu trong kho tàng ca dao, tục ngữ. Đời nọ truyền sang đời kia. Tưởng không lại có. Tưởng có là không. Cái sự vi diệu biến hóa linh loạt thông minh và vĩnh cữu trường tồn sức sống dân tộc Việt chính là ở đó. Và...
Ủa? Sao anh lại nói chuyện đó. Buổi chiều đẹp thế này sao không nhìn xuống kia. Thấy gì? Y thấy những chiếc lá nõn, mềm đang phất phơi trong gió chiều. Đời sống của một ngày sắp đi qua. Bóng tối lẫm chẫm sắp buông xuống. Một ly rượu nâng lên. Những ngọn nến thắp. Những phảng phất lụa mỏng nhẹ nhàng thanh xuân đang dần dà ùa vào trong tâm tưởng và kéo suy nghĩ của y trở về. Để sẽ đắm chìm trong chín cõi trùng dương lênh đênh cõi người.
Sực nhớ, chiều hôm qua, lúc 15g30, y đã quyết định làm một việc hoành tráng, dũng cảm và táo bạo.
Là chỉ mới 15g30, y đã dụ dỗ y tắt màn hình vi tính, mặc kệ công việc đang ùn ùn kéo đến và hiên ngang bước ra khỏi nhà.
Xuống phố.
L.M.Q
< Lùi | Tiếp theo > |
---|