Chắc chắn phải trải qua cảm giác bàng hoàng, bần thần, giật bắn người, anh Tạo, Nguyễn Trọng Tạo mới có thể viết được câu thơ: “Tiếng chuông điện thoại bàng hoàng giữa khuya”. Chuyện gì đã xẩy ra? Thắc thỏm. Ngần ngừ. Tim đập như trống chầu trong tuồng Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài. Mà phải nghe, Tặc lưỡi. Nghe thì nghe. Ngán gì. Thì đây, 12 giờ khuya đêm kia, đang ngủ ngon lành bỗng một cú điện thọai gọi đến. Thập thỏm lo. Nín thở mà nghe. Chỉ là: “Đi nhậu không Q ơi!”. Bạn thời lính đang ở xa tít ngoài Hà Nội gọi đến. Nói gì bây giờ? Chỉ có thể nuốt cái ấm ức, nghèn nghẹn vào trong cổ họng như câu cửa miệng dân gian hay bảo: “Tức như bò đá”.
Lại nữa, sáng nay đang nằm mơ, mơ thấy vừa cúi xuống, thật gần và chuẩn bị hôn nàng, chà, quá tuyệt, bỗng một cú điện thoại ầm ĩ, rền vang như trẻ con khóc ré bởi chiếc bánh cầm trên tay, chưa kịp ăn đã bị ai giật mất!
Thế là hỏng bét.
Lê Minh Quốc & Hoa hậu Giáng My
Chiều qua, đến phòng studio GM Pro của Giáng My - Hoa hậu Đền Hùng thực hiện cuộc trao đổi về phụ nữ nhân vừa phát hành Tôi và đàn bà. Những câu hỏi thông minh, sắc sảo. Vẫn những câu trả lời thông minh, sắc sảo. Vui tươi và dễ chịu.
Do mỗi ngày phải online hai lần, với nàng. Cứ mở Yahoo! Messenger, lập tức hiện theo trang thông tin của nó. Chán thế. Chán bởi đập vào mắt là các thông tin mà hầu hết y không quan tâm bởi chỉ xoay quanh thế giới showbiz. Này, cái nhà của ca sĩ nọ 42 tỷ, nữ ca sĩ lừng danh mất trinh năm 15 tuổi, nọ vụ ngoại tình của ca sĩ nớ, kia chuyện chăn gối của nam ca sĩ với người tình cùng giới… Ối dào, cái lẫu thập cẩm tênh hênh trước mặt. Mất thời gian. Sực nhớ đồng nghiệp Mr.Bim viết câu này: “Truyền thông không nên làm loạn bằng cách ngồi dưới đáy váy của mỹ nhân là nhận tiền lẻ”. Hôm nào gặp nhau phải khen hắn một câu. Sẽ hỏi, vì sao trong câu này lại có thêm từ “là”?
Mới đọc lại Đi tìm bản sắc tiếng Việt (NXB Trẻ) của Trịnh Sâm. Nhằm minh chứng cho “mắt xanh lịch thiệp, đẹp đẽ”, tác giả dẫn chứng bằng câu Kiều:
Bấy lâu nghe tiếng má đào
Mắt xanh chẳng để ai vào, có không
Và “Có khi mắt xanh cũng mang ý nghĩa kệch cỡm: “Mắt ông xanh, mũi ông lõ, râu ông quăn, tóc ông đỏ, đít ông cưỡi lừa, mồm ông huýt gió…Đó là những câu thơ của Yên Đỗ mô tả bọn thực dân cướp nước” (tr.13). Viết thế là không đúng, mắt xanh của Kiều là theo cái điển tích mà y diễn nôm như vầy:
Nguyên Tịch đời Tấn khi tiếp khách
Thích ai thì lộ mắt màu xanh
Khinh ai, con mắt toàn tròng trắng
Con mắt thế này cũng lưu danh?
Còn mắt xanh trong thơ Yên Đỗ hoàn toàn không hề có “ý nghĩa kệch cỡm” đâu. Đơn giản, chỉ là sự miêu tả màu xanh của con mắt của tên tướng Tây “mắt xanh mũi lõ”. Nếu cẩn trọng hơn nên viết: “Đó là những câu thơ tương truyền của Yên Đỗ”. Hôm nào gặp anh Trịnh Sâm trao đổi thêm, xem sao.
Hôm trước, đọc bài báo của đồng nghiệp Lam Điền báo động “Chảy máu” tủ sách Huy Cận. Ấy là một loạt sách quý hiếm, có thủ bút, chữ ký cùa nhiều nhà văn, nhà thơ nổi tiếng tặng Huy Cận đang được chào bán trên mạng: “Và như vậy, biết đâu khi trở thành hàng hóa, những hiện vật kia mới có dịp đến với người cần lưu giữ, biết trân trọng và khai thác giá trị”. Kết luận như vầy là phải đạo.
Nếu không thế, làm sao người khác có thể sở hữu được những quyển sách quý đó? Cái gì nó cũng phải luân chuyển đi chứ. Đời thế mà vui. Không có gì có thể giữ mãi trong vòng tay. Nó sẽ mất đi. Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời. Phải thế chứ. Rồi đến lúc nào đó nó cũng qua tay người khác.
Thì cứ xem kìa, con trai mình, mình cưng như trứng, mình hứng như hoa, mỗi tiếng ho sù sụ của nó là khiến tim mình đã đau buốt! Vậy mà mình có giữ được nó trong vòng tay đâu. Lúc nó tí ta tí tởn leo lên xe hoa theo vợ nó, thành vợ thành chồng rồi, vợ nó hành cho ra bã, cứ như cái bã trầu! Thì cứ xem kìa, sách mình quý thế, nâng niu thế, biết đâu con mình nó ném toẹt ra vựa ve chai, không một chút thương xót. Đời thế mới vui. À! Nghe đâu nước ta sắp có Ngày sách Việt Nam? Lý do chọn ngày 21.4 hằng năm vì hai lý do: lấy mốc thời gian xuất bản và phát hành tác phẩm Đường Kách Mệnh của Chủ tịch Hồ Chí Minh; tháng 4 còn là thời gian diễn ra Ngày sách và bản quyền thế giới (23.4).
Y thích sách lắm.
Nhiều người không hiểu, nhân sinh nhật hoặc “lấy lòng” vì nhờ vả gì đó, thường tặng những thứ đắc tiền, loại “hàng hiệu” nhưng y có xài đâu. Y sẽ tặng lại người khác. Nếu biết ý, tặng sách, y sẽ cảm động ngay. Thích sách, có giữ mãi được đâu. Thấu hiểu để thấy lẽ vô thường dưới gầm trời này. Để thấy cuộc đời nhẹ nhàng. Nhẹ tênh. Nói thì dễ ợt. Khó lắm.
Chiều qua, rời khỏi GM Pro trong mưa. Sực nhớ chừng vài năm trước, lúc qua cầu Sài Gòn cũng mưa như thế này, y nghĩ rằng, con người ta sau khi chết đi, đời sau thiên hạ người dưng nước lã còn nhớ đến, rồi tổ chức linh đình, kèn trống inh ỏi, cờ xí rợp trời, diễn văn, điếu văn,công văn sướt mướt nếu người đã chết đó còn đem lại lợi lộc; hoặc qua đó, thu về cái danh.
Bằng không, đừng hòng.
Ủa? Vậy chẳng lẽ người ta làm một điều gì cũng vì lộc hoặc danh?
Y nghĩ thế là có bi quan lắm không?
Sáng hôm qua, con gái nuôi gọi điện thoại: “Ba ơi, mua cho con cái áo dài mới, sắp nhập học rồi nghe ba”. Nghe thương quá. Nó học lớp 11 rồi. Bằng cái tuổi ngày xưa kết thúc năm học đó là y đi bộ đội. Thoắt một cái nháy mắt, đã sắp hết nửa đời người.
Tối nay, ngủ có nằm mơ không? Ông Phạm Duy bảo: “Đố ai nằm ngủ không mơ?”. Đố vậy dễ ợt. Khó là đố thế này:
Đố ai trong lúc ngủ mơ
Môi đang ngấp nghé một bờ môi thơm
Bỗng nhiên điện thoại lơn tơn
Rèng reng réng réng như đờn đứt dây!
Cảm giác của kẻ đang nằm mơ lúc ấy là gì?
Tức như bò đá!
L.M.Q
< Lùi | Tiếp theo > |
---|