Trông ra cái cõi bể dâu
Trời kia đất nọ nhầu nhầu tang thương
Tưởng đi là gặp thiên đường
Ngờ đâu vẫn cái đêm trường tối tăm
Nhìn trăng cứ ngỡ là rằm
Mười lăm lăm vẫn ướt đằm tiếng oan
Ngón tay rỉ máu phím loan
Ai khóc nấc ai thở than hỡi Kiều?
Dám đâu phận mỏng duyên bèo
Cũng đành nương một mái chèo cửa Không
Cồn lầy bãi cạn bụi hồng
Bốn bề bát ngát xa trông thấy gì?
Khuyển, Ưng lại chọn tương tri
Tương thân tương ngộ vậy thì thôi
Phải đâu muôn sự tại trời
Hỏi ra mới biết bởi người ranh ma
Nước non vẫn nước non nhà
Hồn xiêu phách lạc biết là là đâu?
Một phen tri kỷ cùng nhau
Cuốn dây từ đấy về sau cũng chừa
Bức dư đồ rách te tua
Bao giờ cúi mặt phân bua rành rành?
Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh
Làm cho đổ quán xiêu đình như chơi
Những là thân phận tôi đòi
Cũng liều mặt phấn làng chơi bẽ bàng
Bao giờ dậy tiếng sấm vang
Thanh gươm yên ngựa lên đàng thẳng dong?
L.M.Q
< Lùi | Tiếp theo > |
---|