Mục lục |
---|
LƯƠNG THỊ ÂN (1927 - 5g sáng ngày 12.10.2017) |
LỜI CẢM TẠ SAU TANG LỄ CỤ BÀ LƯƠNG THỊ ÂN |
THƠ VIẾT VỀ MẸ |
TIỄN MẸ VỀ CÕI VÔ CÙNG |
2. TRĂM NĂM NHƯ CHỚP MẮT - MẸ ĐÃ ĐI CHỢ VỀ |
Tất cả các trang |
MẸ
Khi con chim chích chòe hót vang ngọn cau
mẹ thức dậy ngồi bên bếp lửa
mùa đông xô vào cánh cửa
gió lạnh lẽo xẻo buốt xương
những cơn ho đục khoét hết đêm trường
mẹ trơ trọi biết lấy gì chống chọi?
giông bão đi qua
hằn vết nhăn trên trán mẹ già
con thơ dại trèo lên cây bưởi hái hoa
đỏng đảnh bước xuống vườn cà
đâu thấy bóng mẹ run lẩy bẩy
như một tàu chuối khô
cha con đã mỏi mệt bước giang hồ
trang sách đặt trên tay nghĩ ngợi
điếu thuốc lào lập lòe đêm tối
cát bụi cũng quạnh hiu
những đêm mưa ủ dột tiếng chim kêu
mẹ ru hời khắc khoải
mười tám tuổi con xa nhà đi bộ đội
đêm ngủ còn nghe mẹ gọi trong mơ
tiếng súng gầm lên trên trời Danrek
khúc dân ca rách nát
đồng đội con có người đã chết
còn há mồm để được gọi mẹ ơi!
đêm đêm con thắp ngọn sao trời
hỏi gà gáy ven sông
mẹ dậy lúc nào khi trời chưa kịp sáng
bếp lửa nhen lúc nào mà bây giờ còn ấm?
con hỏi chõng tre
từ lúc nào mẹ cựa mình thức trắng?
tưởng tượng một ngày kia
trăng treo trên vòm trời Đà Nẵng rất khuya
mẹ khỏe mạnh giã gạo
hương cau thơm rụng đầy sân nhà ông ngoại
thuở ấy mẹ mới về với cha
mới nghĩ vậy thôi con sung sướng khóc òa
một niềm vui vĩnh cửu...
NGÀY MẸ VỀ ĐÀ NẴNG
Lang thang sang Thái Lan
Trở về không gặp mẹ
Căn nhà rộng gấp hai
Con hóa thành đứa trẻ
Đây giường nằm của mẹ
Sợi tóc bạc vẫn còn
Bảy mươi còn xuôi ngược
Cũng vì cháu với con
Chập choạng bóng hoàng hôn
Bếp lửa giờ tắt ngúm
Buổi sáng nắng mai lên
Con mải mê ngủ nướng
Không được nghe từng tiếng
Gọi con dậy đi làm
Bốn mươi còn làm biếng
Mẹ không lời than van
Lang thang sang Thái Lan
Mơ về nhà gặp mẹ
Bây giờ chỉ mình con
Bơ vơ như đứa trẻ
GIẤC NGỦ CỦA MẸ
(Thương tặng Tân và Tiến)
có bao giờ mẹ ta ngủ hồn nhiên
thanh thản nằm trên chõng tre sau bếp?
gió thổi rúc xương cuối mùa mưa rét
mẹ cựa mình thao thức với chiêm bao
mẹ ta nhớ nhiều cổ tích với ca dao
dù chữ cắn đôi mẹ không biết đọc
ta chưa thấy mẹ cười, chưa nghe mẹ khóc
gương mặt đăm chiêu ngay lúc ngả lưng nằm
ta lớn lên như cá lội biệt tăm
xuôi ngược giữa dòng đời cay nghiệt
có bao giờ mẹ được nằm trên vần thơ ta viết
với những hương hoa phù phiếm ở đời?
ta cầm hương hoa vung vãi khắp nơi
cho mối tình đầu, tình sau, tình cuối
thì lúc ấy mẹ ngồi trong bóng tối
tựa cửa một mình chống chọi với mùa đông
ta lớn lên thắp triệu ngọn lửa hồng
sưởi ấm trái tim bao tình-nhân-băng-giá
thì lúc ấy mẹ còng lưng quét lá
khi đốt cháy lên không đủ ấm bàn tay
đêm mẹ nằm co - ta nhớ cái cò gầy
lặn lội bờ sông, đầu ghềnh, cuối bãi
đêm mẹ nằm nghiêng - ta nhớ dòng suối chảy
lặng lẽ trôi qua giữa náo động ồn ào…
bất chợt ta nhìn hai hố mắt mẹ sâu
đã thấy sự lo toan, buồn phiền, mệt mỏi
mẹ chỉ âm thầm và suốt đời lặng lẽ
gương mặt đăm chiêu ngay thảnh thơi nằm
(1988)
RU MẸ NGỦ
(Tặng chị Ái)
Mẹ ốm sốt mấy ngày rồi
Con ru mẹ ngủ đứng ngồi ầu ơ
Hiền lành như một trẻ thơ
Mẹ cười móm mém cũng vờ ngủ say
Con ru hạt lúa sum vầy
Trĩu vàng đồng ruộng những ngày ấm no
Hai sương một nắng ốm o
Ầu ơ! Mẹ ngủ để cho khỏe dần
Khẽ thôi tiếng guốc ngoài sân
Mẹ vừa chợp mắt một lần ngủ ngon
Những ngày mẹ ốm là con
Không biết những tiếng cười giòn đi đâu?
NHỮNG NGÀY MẸ BỆNH
Có những ngày nắng sớm cũng quạnh hiu
Trời trở gió mẹ lại vào bệnh viện
Làm nũng, làm nư như trẻ nhỏ lên mười
Khuya giường bệnh cần có con bên cạnh
Trái gió trở trời, nóng run, rét lạnh
Mẹ ngỡ như lúc lội ruộng mưa dầm
Thời thiếu nữ qua nhanh hơn chớp mắt
Đã gần chín mươi như lá sắp lìa cành
Viết câu thơ bên giường bệnh mẹ nằm
Chữ nghĩa nhẹ tênh chênh vênh phù phiếm
Thơ ơi thơ có an ủi nhọc nhằn
Vỗ về mẹ - cơn đau đang ùa đến?
Cầm tay mẹ những phút giây chống chếnh
Con lựa lời như dỗ ngọt trẻ thơ:
“Mẹ cố ngủ, cố ăn mau khỏi bệnh
Mẹ có ngoan - bác sĩ mới cho về”
Phía ngoài trời mưa gió kéo lê thê
Đột ngột chân mây dần dần hửng nắng
Câu thơ con lặng lẽ ước mơ:
“Mẹ về với con” cửa nhà thôi quạnh vắng
Thơ về mẹ là câu thơ im lặng
Tuổi năm mươi - con là trẻ lên mười
Năm tháng của một thời thiếu nữ
Lại quay về với mẹ sắp chín mươi…
(2015)
THƠ CỦA MẸ
Mẹ đã đi chợ về
Hồng tươi con cá quẫy
Như câu thơ ngũ ngôn
Nhịp nhàng và mềm mại
Kìa bài thơ thất ngôn
Là chùm đào trĩu trái
Tôi cầm đưa môi hôn
Nhớ quê nhà xa ngái
Kìa thơ tình cỏ dại
Là những bó rau xanh
Nằm trên bàn tay mẹ
Lem luốc bụi thị thành
Kìa vần thơ lục bát
Là những ký gạo ngon
Hạt ngọc từ xứ Quảng
Phiêu lạc đến Sài Gòn
Kìa bài thơ tứ tuyệt
Là nước mắm đậm đà
Từng giọt thơm điếc mũi
Sực nhớ lắm quê nhà
Mỗi ngày mẹ đi chợ
Đem về vô số thơ
Qua bài tay nội trợ
Cưu mang con từng giờ
Từng ngày trôi mải miết
Sống trọn vẹn với thơ
Nhưng thơ con bất lực
Dù nuôi mẹ trong mơ
Trăm năm như chớp mắt
Mẹ đã đi chợ về
MẸ
(Trích trường ca Hành trình của con kiến)
mẹ ơi! mỗi sớm mai chạm mặt với bình minh
con lại xòe hai bàn tay trắng
nhìn xuống hai bàn tay trắng
tự nhủ hương của hoa
kết tinh từ cay đắng
không gì vững bền hơn sự cần lao
được làm người lương thiện
không gì thơm tho hơn hoa hồng trong miệng
là ngôn từ chia sẻ yêu thương
là tiếng nói dịu dàng
những miếng ngon vật lạ trên đời
con đã nếm chân trời góc biển
vẫn không ngon hơn một củ khoai lùi
mẹ bóc vỏ mớm cho con ngày thơ ấu
những miếng ăn từ bàn tay mẹ nấu
còn có cả tấm lòng
cả gió rét mùa đông
mẹ tất tả giật gấu vá vai kiếm từng xu ngoài chợ
một đồng lãi gánh mười đồng nợ
ăn mắm mút dòi
dè sẻn chắt chiu
ngay cả lúc cơm sôi
còn có cả giọt mồ hôi
của mẹ
ngay cả khói chiều
bếp lửa reo cũng ấm êm hạnh phúc
làm sao có thể quên?
sống để dạ chết mang theo
làm sao có thể quên một điều giản dị:
“thượng đế nhân từ không có mặt ở khắp mọi nơi
ngài đã sinh ra các bà mẹ”
mẹ là hiện thân của từng giọt lệ
đã vì con mà khóc
vui cũng khóc
buồn phiền cũng khóc
đã vì con gạt đi nước mắt
lao ra giông tố cuộc đời
xòe cánh tay mỏng manh như nắng lụa
chở che con bóng mát dưới vòm trời
may mắn cho ai còn có mẹ
vẫn có em suốt cuộc hành trình
vẫn có những linh hồn thánh thiện
dõi theo ta như sao sáng trên trời
MẸ
Níu giữ anh ở lại với cuộc vui chỉ có thơ ?
Thơ viết viết hoa thì may ra
Chứ thơ viết thường cũng chẳng là gì cả
Nhưng anh là thi sĩ ?
Thi sĩ là ai quái quỷ ở cõi đời
Huống gì anh là kẻ lạc loài
Em ạ,
Níu giữ anh chỉ có thể bằng tiếng hát
Giai điệu dịu êm kỷ niệm thuở trai tơ
Anh lắng nghe với bao tà áo xanh đây mùa thu
Anh thổn thức lòng ta dăm con hạc gầy vút bay
Xòe ra mười ngón tay
Anh vuốt mặt và nghiêng chai xuống rót
Giọt rượu giọt bia giọt ái tình giọt đớn đau phiền muộn
Nốc cạn niềm vui lẫn lộn nỗi buồn
Anh ngồi lại mơ hồ tay vuốt mặt
Rưng rưng chiếc ghế cái mặt bàn ngổn ngang ly chén
Anh ngồi yên nghe từng nhịp đồng hồ
Trên đỉnh trời ngôi sao mọc như thơ
Chẳng là cái quái quỷ gì chỉ còn âm nhạc
Nhưng anh phải về
Chẳng có gì níu kéo anh rời khỏi cơn mê
Ngoài một điều duy nhất
Mẹ
Vâng, mẹ tựa cửa mẹ hiền lành mẹ nhẫn nại như đất
Chờ anh về từ lúc chiều đã khuất...
MẸ VÀ QUÊ HƯƠNG
Làm sao vẽ được cơn cuồng nộ của bão? Những đêm đen toác hoác cả vòm trời. Nơi đó, có dòng sông điên cuồng nhào xuống đất. Đất hóa thành sông lênh láng ngược lên trời.
Vẫn có mẹ một mình trong nước xiết. Chân không chạm đất. Mẹ đưa tay níu rách cả bầu trời. Mẹ dìu con lên chiếc ghe nhỏ xíu, chở che con không để nước cuốn trôi.
Vẫn có mẹ đưa hai tay run rẩy, níu lại căn nhà đang bứt móng lướt đi, níu lại cánh đồng đang chìm sâu dưới nước. Bốn ngàn năm nhẫn nại một sử thi. Bốn ngàn năm qua bão cũng điên cuồng như thế. Đất hóa thành sông. Sông lạc cội nguồn. Biển hóa nương dâu qua nhọc nhằn đời mẹ, thành niềm vui rơi xuống giọt lệ buồn.
Sau cơn bão trở về quê vẫn còn có mẹ. Những cây tre vững chãi dựng lên nhà. Những lứa đôi dựng tình yêu mới. Đất nước hoài thai tiếng trẻ khóc oa oa. Trẻ lớn lên cũng bền lòng như mẹ. Chống bão nghìn năm giữ vững cả sơn hà.
Đã nhiều lần con ước mơ được vẽ lại sự cơn điên cuồng của bão. Để dặn lòng gắn bó với quê hương. Trong buổi chiều rơm rạ bóng hoàng hôn. Và con vẽ. Chân dung của cơn bão là giọt nước mắt lặng lẽ. Lăn trên gương mặt già nua của mẹ...
(2000)
MẸ VỀ QUÊ CHỒNG
Năm mươi năm làm dâu
Quê chồng xa lăn lắc
Lần đầu tiên đi về
Mẹ mừng rơi nước mắt
Đêm trằn trọc không yên
Ba con giờ đã mất
Sớm mai mẹ lên tàu
Anh con cầm tay dắt
Sông núi dài trước mặt
Bỗng dưng mẹ khóc òa
Lấy chồng mười bảy tuổi
Bảy mươi mới về nhà
Cỏ mọc bờ ruộng xa
Níu bước chân mẹ lại
Ba con bay về trời
Cánh diều xa tít mãi...
Thắp một nén nhang thơm
Trên bàn thờ ông nội
Chao ôi cái kiếp người
Như mây bay gió thổi
Được trở về quê chồng
Mẹ bây giờ mới thấy
Vui buồn thuở đầu tiên
Làm dâu năm mười bảy
Mẹ bần thần đứng lại
Vân vê vạt áo dài
Nhìn xuống đôi guốc mộc
Mòn vẹt gót chân chai...
VẪN CÒN CÓ MẸ
(Tặng anh Bùi Nguyễn Kha, Khiêm và Tú)
Không gì bất hạnh hơn khi ta cài trên ngực đóa hồng
để suốt đời nhớ mẹ
dù thế nào ta cũng là đứa trẻ
một đứa trẻ cô đơn
suốt đời cô đơn
khi đã xa vòng tay của mẹ
lời kinh Phật là lời chia sẻ
nén nhang thơm đến tận cõi niết bàn
hương huệ thơm mênh mang
khiến ta buồn muốn khóc
mẹ tảo tần suốt một đời cực nhọc
để nuôi ta hoàn thiện trở thành người
trên đường đi, ta đã gặp hoa tươi
gặp tiếng cười, gặp niềm vui hạnh phúc
là lúc ấy mỗi ngày mẹ bạc tóc
âu lo nhìn theo mỗi bước ta đi
ta lớn lên xa vòng tay của mẹ nhu mì
ta xa những ngày mẹ một mình tựa cửa
ta đâu biết trong từng hơi mẹ thở
vẫn trái tim độ lượng gọi ta về
vẫn ân cần giọng nói
gọi tên ta ngay cả lúc ngủ mê
vẫn từng đêm chờ đợi
đợi ta về...
lúc ta quay về, mẹ đã đi xa
mẹ về hư không, mẹ về mây trắng
ta đã khóc bởi trong lòng trĩu nặng
muốn gọi mẹ ơi nhưng gọi đến bao giờ?
mẹ vẫn về trong mỗi lúc ta mơ
chở che cho ta trong đời thường mệt nhọc
đêm nay uống từng lời kinh Phật
ta ngước lên trời thấy từng giọt mưa rơi
giọt mưa rơi trên môi
mặn như nước mắt
ta đã nhủ lòng ta đừng khóc
sao vẫn còn đau nhói phía trái tim?
xin mẹ ngủ bình yên
trong cuộc đời ta vẫn còn có mẹ
TẾT XƯA
Đi vào trong chợ
Tìm lại Tết xưa
Tôi mua sợi nắng
Về đan gió lùa
Mua môi thắm đỏ
Đang tách hạt dưa
Trời giăng mây trắng
Trẻ thơ nô đùa
Níu vạt áo mẹ
Gì cũng đòi mua
Kìa hoa vạn thọ
Củ kiệu cải chua
Phong bì đỏ chói
Thơm lời dạ thưa
Mai lan cúc trúc
Cá quẫy ngộ chưa
Nọ tranh ngũ sắc
Tố nữ hứng dừa
Kìa rau xanh nõn
Cá đồng khế chua
Vui trong ngày Tết
Bánh chưng giao thừa
Bếp ngon lửa ấm
Reo tiếng cười đùa
Í a í ới
Áo mới se sua
Bày chim ríu rít
Gọi nhau sang mùa
Mẹ ơi ngày Tết
Con đã lớn chưa?
Đồng tiền mừng tuổi
Mẹ cầm tay đưa
Làm sao mua được
Những ngày xa xưa?
Mùa xuân năm ấy
Vọng tiếng chuông chùa
Quê nhà thuở nhỏ
Gió lướt sang mùa
Ngày mẹ mười bảy
Con làm sao mua?
(Sáng 29 Tết Bính Thân - 7.2.2016)
MẸ TÔI
Có những điều dễ nhớ lại mau quên
Đã cưu mang tôi sung túc ấm êm
Từng sống một thời trong nhung lụa
Có bao giờ biết mơ về về hạt lúa?
Hạt lúa to bằng cả bầu trời
Lại bé tẹo như chân lý mà thôi
Tôi đã lãng quên khi đầy đủ nhất
Hạt lúa giấu mình bình thường như sự thật
Tôi đã nhớ nhung lúc đói rã rời
Hạt lúa hiện về như một con người
Mỗi lúc cầm trên tay hạt lúa
Là tôi nghĩ đến mẹ tôi góa bụa
TUỔI THƠ
thuở tôi còn nhỏ xíu
mẹ đầu tắt mặt tối ngoài chợ Cồn
giao tám anh chị em tôi cho chị Bốn
ngày ấy mẹ mới ngoài ba mươi
còn tôi nay hơn bốn chục
vẫn như trẻ con
sực nhớ ngày xưa được chị Bốn ẵm bồng
nay mẹ lưng còng
thay chị Bốn lo toan củi lửa
từng đêm ngồi tựa cửa
đợi tôi về ngật ngưỡng giữa cơn say
suốt một đời chân giẫm lên mây
tìm kiếm những vần thơ vô vọng
một tôi một bóng
lơ tơ mơ dan díu với thơ
đâu biết nhiều đêm khắc khoải giữa cơn mơ
mẹ sực tỉnh
mong trời mau sáng bước nhanh ra chợ
ngõ xưa gập ghềnh chị Bốn mới đôi mươi
đường nay khấp khểnh mẹ đã tám mươi
ngẫm nghĩ vậy thấy buồn trên mí mắt
lăn dài xuống môi...
(2004)
LÊ MINH QUỐC
< Lùi | Tiếp theo > |
---|