Mục lục |
---|
LÊ MINH QUỐC: Từ thơ đến thơ |
Phát biểu về thơ |
Nghĩ về thơ |
Làm thơ |
Chữ và nghĩa |
Cái nghề đẽo chữ |
Tất cả các trang |
Tranh sơn dầu Lê Minh Quốc
Trong tập Tôi chạy theo thơ http://www.leminhquoc.vn/lmq/tho/tap-tho/732-toi-chay-theo-tho.html đã có khá nhiều bài thơ bày tỏ quan niệm về thơ.
Nay, tôi post thêm những bài thơ cùng chủ đề, đã in lai rai tên báo.
Phát biểu về thơ
1.
Đôi lúc anh ngồi đếm sóng thời gian đang vỗ trong lòng
Nhưng không vọng lên một thanh âm nào cả
Vậy sao có lần nghe trong mơ
Ai đó vỗ về nói từng tiếng nói lạ?
Là lời bể dâu than van trên sỏi đá
Lời của bông hoa đang ứa máu ròng ròng
Lời của hoàng hôn tiếc ngày đã mất
Lời của tình nhân ẩn dụ ở sen hồng
Anh ghi lại…
Rồi giật mình thức dậy
Không thấy gì ngoài mây trắng thong dong
2.
Thấy con cá quẩy dưới ao sen lấp lánh cái đuôi vàng
Anh hào hứng vớt trên tay chiếm hữu
Chỉ riêng anh trong cái cõi nhân gian
Gìn giữ được sắc cầu vồng rực rỡ
Đừng tưởng bở
Ngửa bàn tay, anh thấy chỉ là bùn
3.
Chỉ sen mới là sen, chứ bùn chả là gì
Anh giữ lấy cánh sen, nhụy sen, lá sen và hương sen nữa chứ
Còn bùn ư? Anh giữ để làm gì?
Chả làm gì. Thì cần gì phải giữ?
Nhưng không có bùn thì cũng chả có sen
Trong phút chốc cánh sen hồng héo rủ
4.
Ngắm hoa sen, anh chỉ ngắm sen đang nở
Để thưởng thức đài sen, sắc biếc cái nhụy vàng
Chả dại gì ngắm lúc sen đã úa
Hay hớm chi. Ngắm làm chi cái lúc nó đã tàn?
Nhưng than ôi! Anh chỉ là thằng ngốc
Này thằng ngốc
Sen tàn rồi. Nhưng hương vẫn dịu dàng
Mùi hương ấy mới là sen vĩnh cữu
5.
Biển động những ngày xa em nên tình yêu giông bão
Anh thấy ngoài khơi xa đã lật cánh buồm
Thấy sóng biển điên cuồng đang phẫn nộ
Thấy chung quanh ngầy ngật một nỗi buồn
Anh làm thơ kể những điều đã thấy
Nhưng sao chẳng ai buồn?
Dẫu chỉ là chốc lát
Dẫu trong thơ đầm đìa nước mắt
Dẫu trong thơ ngập đầy tiếng khóc
Lạ không?
Lạ quái gì đâu anh phải hỏi lại lòng
Cái lòng anh có thật lòng đớn đau không đấy chứ?
Tột cùng đớn đau mới bật ra câu chữ
Chữ của tâm linh mới là chữ của ái tình
Anh chả đớn đau mà kể lể những điều đã thấy
Chả ai thấy gì ngoài trang giấy trắng tinh
6.
Biển dữ dội ra sao?
Là sóng cuồng điên thiên hạ nháo nhào?
Là gió ào ào mưa gào sấm sét?
Là gì nữa?
Là gì nữa cũng chả là gì hết
Đó chỉ là biển chết
Có những câu thơ hò hét đến hụt hơi nhưng chỉ là câu thơ chết
Như con cá ném lên thớt
Đang thở ngáp
Khổ chưa?
7.
Nhà thơ lao ra trùng dương thì khác gì kẻ phàm phu tục tử?
Chả khác gì đâu cũng thấy biển thấy trời
Thấy sóng thấy cá thấy rong thấy rêu thấy san hô thấy cả chân trời
Thấy tất tần tật nhưng giữ lại trong đời
Anh sẽ giữ lại cái gì trong muôn ngàn cái thấy?
Anh giữ cái không ai nhìn thấy
Là giọt nước kia đã lặn ở trên môi
Cả đại dương nằm trong giọt nước
Là nhà thơ anh chỉ giữ vậy thôi
Ngàn năm sau liếm môi
Vẫn mặn
8.
Trên đời này có cái gì mặn nhất?
Nước biển ư? Hay là muối của đời?
Đừng nói thế. Chính là nước mắt
Của chúng sinh lao khổ dưới gầm trời
Anh đã viết những câu thơ nhạt thếch
Bởi lòng anh nước mắt đã cạn rồi
9.
Có một ngôi sao băng vừa vút qua
Chỉ trong khoảnh khắc
Làm sao anh nắm bắt
Để giữ lại thiên thu?
Giữ lại thiên thu cái cụ thể ấy để làm gì?
Sao anh không âm mưu nắm giữ
Cái vệt ngang trời vừa lóe sáng bay đi?
(nguồn: tạp chí Nhà văn)
LÊ MINH QUỐC
Nghĩ về thơ
Bấy lâu cửa đóng then cài
Bịt tai nhắm mắt miệt mài với thơ
Tâm không bợn chút bụi mờ
Trí không náo động chín ngờ một nghi
Nhịp đời nhẵn nhụi phẳng lì
Nhịp yêu tròn trịa chu vi rạch ròi
An toàn đến thế thì thôi
Thôi thì thơ cũng cọc còi tong teo
Tâm không vật vã eo sèo
Trí không giông bão cheo leo bụi hồng
Đừng đợi mà cũng đừng mong
Câu thơ khỏe mạnh sống trong cõi người
LÊ MINH QUỐC
Làm thơ
Chữ san sát chữ như non
Chữ sum vầy chữ tuôn dòng suối reo
Bể dâu giọt lệ trong veo
Hiện lên tâm chữ còn theo con người
2002
LÊ MINH QUỐC
Chữ và nghĩa
Từng ngày sa mạc đi hoang
Ngàn cơn mưa đổ điêu tàn xuân xanh
Hoa thơm trái ngọt cây lành
Ham vui chốn nọ thập thành chỗ kia
Sáng khuya chiều tối là bia
Ngất ngư thi pháp chia lìa thi ngôn
Khác nào lấp biển dời non
Mê chữ đến chết chữ còn bám theo
Ngàn cơn mưa đổ cái vèo
Trùng trùng bóng chữ trong veo cái ào
Ngày vui lang chạ qua mau
Dẫu đang thể nghiệm từ câu đến vần
Bây giờ tôi vẫn thanh tân
Bởi trong già cỗi có lần xuân xanh
2003
LÊ MINH QUỐC
Cái nghề đẽo chữ
Thở phào xong một bài thơ
Trống trơn trống rỗng trống trơ linh hồn
Thơ tươi roi rói chưa mòn
Cái nghề đẽo chữ,chữ còn bám theo
Hồn thơ gió cuốn bay vèo
Lấm lem cát bụi lộn lèo bến sông
Tưởng chừng bắt gặp hư không
Tâm thần vắt kiệt từng dòng phun ra
Chập chờn rờn rợn thịt da
Như xuân nữ hóa đàn bà phút giây
Hồn thơ cầm gọn trong tay
Mở ra đã thấy hao gầy nhân duyên
Mỗi bài thơ - một căn duyên
Trăm phút tỉnh, một phút điên nháo nhào
Ngã nghiêng thiên sứ trên cao
Ngẫu nhiên biến hóa nhập vào tâm linh
Mê man mơn mởn một mình
Soi gương lại gặp yêu tinh, thiên thần
Tương lai xa, quá khứ gần
Bóng, hình lẫn lộn bần thần ngó nhau
Thơ đi trước, tôi theo sau
Gặp nhau là lúc xa nhau cuối trời
Tôi đang đi thấy tôi ngồi
Ngỡ ngàng hội ngộ cõi người âm dương
Mỗi bài thơ - một yêu thương
Đoạn trường rơi xuống thiên đường vớt lên
Chưa kịp nhớ đã vội quên
Mưa ướt đất nắng lại lên tuần hoàn
Biển im lặng. Núi âm vang
Hồn thơ ai vọc dọc ngang nhập nhòa?
Từng dòng từng chữ ứa ra
Lành lạnh sau gáy thấy mà như không...
1998
LÊ MINH QUỐC
(nguồn:
http://nhavantphcm.com.vn/le-minh-quoc-deo-chu-va-nghia.html)
< Lùi | Tiếp theo > |
---|