THỂ LOẠI KHÁC Tạp bút LÊ MINH QUỐC: Tiệc cưới rồi cũng… “happy”

LÊ MINH QUỐC: Tiệc cưới rồi cũng… “happy”

TIECCUOIROICUNGHAPPY


Đi ăn tiệc cưới vui nhiều nhiều hay vui ít ít? Tôi không dám đoán chắc thế nào nhưng nhiều người đồng tình rằng, đi ăn tiệc cưới đôi lúc trở thành nỗi niềm.

Trước hết, không rõ từ lúc nào cụm từ “giờ dây thun” xuất hiện? Rất hiếm khi tiệc tiệc cưới diễn ra đúng giờ như kế hoạch đã in rành rành trên thiệp. Nếu mời 17 giờ có mặt, những tay có “kinh nghiệm đầy mình” bao giờ cũng trừ hao chừng… 2 tiếng đồng hồ là đẹp. Nếu mời 11 giờ, phải biết quá ngọ mới được… ăn! Ai đó thật thà quá, nếu đến đúng giờ như được mời đi họp hành, hội nghị là hố to. Phải làm gì cho hết khoảng thời gian đó, trong khi bụng đói nhừ?

Do quan niệm tinh thần của tiệc cưới là vui vẽ xả láng nên mọi âm thanh đều được mở volume hết cỡ. Mạnh ai nấy nói, nhất là dàn đồng ca của cánh đàn ông ngồi chung một bàn: “Một! Hai! Ba! Dzô trăm phần trăm!” như đồng lòng xông ra sa trường. Bàn khác nghe hoành tráng quá, thấy “đẹp mắt” quá bèn bắt chước theo. Nhưng phải hét to hơn, ầm ĩ hơn khiến phòng tiệc cưới nhộn nhạo như cái chợ!

Đã thế, phụ họa thêm cho những trò xôm tụ này còn là dàn âm thanh của ban nhạc được mời đến góp vui. Mà tiệc cưới nào cũng có cho “thêm phần long trọng”. Anh Tú - bạn tôi kể: “Lần đó xui quá, tớ được bố trí ngồi cạnh mấy cái loa phát thanh. Ban nhạc hào hứng mở loa hết cỡ nên cứ nghe âm thanh gào rú như bom B52 oanh tạc! Chịu hết siết, tớ chuồn gấp, chỉ tiếc món heo sữa quay nguyên con sắp được dọn lên nhưng tớ chẳng thể nấn ná chờ đợi được”.

Có những thực khách cực kỳ vô duyên, “song hỷ” của người ta, nếu mình muốn góp vui cũng nên ý tứ một chút. Ai đời, lúc đã ngà ngà say lại hùng hùng hổ hổ bước lên sân khấu ngoác mồm ra hát ra rả những ca khúc não tình âm u, lâm ly lệ buồn, than trời sầu thảm cứ như đang tiễn người về nơi thiên thu xa vắng! Nếu hát một bài rồi lịch sự bước về chỗ cũ, còn có thể châm chước, tuy nhiên, có người còn muốn khoe giọng ca đã từng “luyện giọng” ở các tụ điểm “hát với nhau” nên tranh thủ “chơi” luôn một lúc dăm bài. Mà giọng ca đã bia rượu bét nhè, lưỡi dính vào răng nên cứ thét cứ gào không khác gì tra tấn màng nhĩ của thiên hạ.

Thêm một nỗi niềm khác nữa, tôi biết nhiều người rất dị ứng khi ngồi chung bàn với ai đó “lịch sự” một cách quá đáng.

Lúc thức ăn được phục vụ dọn lên, ai thích thì cầm đũa, bằng không thì thôi. Đi ăn tiệc cưới chứ đâu phải nhận “khẩu phần” theo quy định mà phải chia đều? Nhiều người không nghĩ thế, họ cứ “hồn nhiên như cô tiên” lấy đũa mình đang ăn gắp cho mọi người, chẳng thèm hỏi han một câu: “Mời anh/chị dùng món này ạ?”. Dù thích hay không thích món đó, người ta cũng nhã nhặn cám ơn. Sau đó thế nào là quyền lựa chọn của họ, nhưng cũng phải mời cho phải phép.

Còn đằng này, bà xã tôi có lần kề tai nói nhỏ: “Chà, anh xem kìa,  “thằng chả” râu ria xồm xòa, ăn như rồng cuốn, uống như rồng leo lại xộc đũa gắp hết người này đến người nọ. Thấy mà ghê!”. Vâng, có còn ai cảm thấy món đó ngon nữa không? Chưa hết, lại có người nghĩ rằng, đi ăn tiệc cưới là mình đã “đóng hụi chết”, do đó, cứ món ngon vừa dọn ra là họ tranh thủ xơi tất, chẳng thèm mời ai lấy một câu dù mời cho có lệ.

Có chuyện này, mỗi lần nhớ lại, chị Huyền - bạn tôi vẫn bật cười: Lần nọ, chị được mời đi ăn ở nhà hàng sang trọng, khi thức ăn đem ra thì phục vụ chia đều cho từng người, ai cũng có phần như nhau. Không ngờ lần ấy, một đấng mày râu ngồi cạnh chị được chia con tôm dường như không tươi lắm nên cứ nằn nặc đòi nhà hàng đổi cho bằng được. Chờ lâu quá, anh ta quay sang chị phân bua, phân trần về “quyền lợi” như thể hai người đã quen thân thiết. Chị Huyền nghe mà khó chịu vô cùng nhưng phải nở nụ cười đáp ngượng gạo. Vậy đó, đi ăn cưới, cách hay nhất là vẫn nên hẹn bạn bè cùng đi chung. Ngồi với người lạ, biết đâu có những “ca” khó đỡ như trường hợp chị Huyền gặp phải.

Dù muốn dù không, lúc dự tiệc có những điều khiến ta không hài lòng, cảm thấy khó chịu nhưng “thôi kệ”. Cứ nghĩ, đời người ai cũng có ngày trọng đại này, mình đến chung vui với bạn bè, người thân mới là quan trọng, còn những chuyện khác chỉ là vụn vặt. Chẳng việc gì phải “lăn tăn” cho mệt đầu. Chỉ nghĩ đến đôi uyên ương  từ đây “trăm năm hạnh phúc” thì cũng “happy” rồi!

L.M.Q

(nguồn: TGPN  số đặc biệt Mùa cưới 10.8.2015)

Chia sẻ liên kết này...

Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com