Nhà báo Ngô Thị Thu An
Đã có quá nhiều thơ viết về nghề báo. Những bài thơ ấy, hầu hết trợt qua trí nhớ. Trôi mất hút. Tình cờ trên facebook của người bạn, tôi được đọc một thơ hay. Và ấn tượng. Bài thơ thể hiện tâm trạng của một người gắn bó với nghề đã gần 30 năm nay. Người ấy, Ngô Thị Thu An (báo Tuổi Trẻ- bạn học của tôi thời sinh viên.
Tôi bảo: “Q không thể viết được bài thơ về nghề báo như An được. Đơn giản, tình yêu về nghề của bạn là thật, thật đến độ mà từ đó, trong sâu thẳm cảm xúc bật ra được một tứ thơ mới. Tứ thơ này chưa ai nói đến”.
Vì những lẽ đó, được sự đồng ý của tác giả, nay tôi post lại bài thơ này để thấy rằng, trên đời vẫn còn nhiều, rất nhiều nhà báo yêu nghề đến tận chân tơ kẽ tóc. Với họ, đó là tình yêu. Tình yêu dành cho nghề không phai theo năm tháng.
L.M.Q
(XI.2013)
HÃY ĐỐT
Một mai
Khi tôi trở về cát bụi
Hãy đốt cho tôi
Một tờ báo mới
Sóng sánh những dòng tin nóng hổi
Thấm đẫm giọt mồ hôi
Đồng đội tôi
Đêm qua
Nhọc nhằn nhắn gởi.
Một mai
Khi tôi trở về cát bụi
Hãy đốt cho tôi
Một tờ báo mới
Ấp ủ những đợi mong
Những khao khát truyền thông
Những xúc cảm phận người
Những ghét - yêu
Thánh thiện - tội lỗi
Những con chữ ngàn cân
Treo trên những chức danh
Mỗi tối
Những con chữ phả vào trang tin
Phả vào lòng tin
Phả vào cõi nhân sinh
Những buồn vui, trái oan, bức bối
Những con chữ như lên đồng
Phả vào đất nước mấy nghìn năm
Một tình yêu không thể đếm đong
Nguyên vẹn núi
Nguyên vẹn sông
Nguyên vẹn xương máu cha ông
Nguyên vẹn những đảo chìm, đảo nổi.
Một mai
Khi tôi trở về cát bụi
Hãy đốt cho tôi
Một tờ báo mới
Lắng đọng tâm thế bạn đọc tôi
Yêu thương, trách hờn, giận dỗi
Để có lúc tôi thấy mình
Yếu kém, ngây thơ, dại khờ, nông nỗi
Để tôi luôn khát khao được cùng đồng đội
Dù cay đắng
Vinh quang
Dù khóc cười
Buồn tủi
Vẫn cần mẫn mỗi ngày
Dệt trang báo mới
Dệt niềm tin từ những thông tin
Dệt cuộc đời bằng những thiện nhân.
Một mai khi tôi trở về cát bụi
Hãy đốt cho tôi
Một tờ báo mới
Chầm chậm thôi - đừng vội!
N.T.T.A
< Lùi | Tiếp theo > |
---|