TÁC PHẨM - DƯ LUẬN Phỏng vấn LÊ MINH QUỐC: Bỗng thành “chuyên gia” gỡ rối

LÊ MINH QUỐC: Bỗng thành “chuyên gia” gỡ rối

 

Ngày nọ, có cô hộ lý đến cơ quan tôi liên hệ công tác, thấy cô ta sắc nước hương trời, tôi bèn buông lời bông đùa. Đàn ông nào cũng có đức tính hướng thiện này, chứ đâu chỉ riêng tôi? Suy nghĩ đứng đắn như thế, tôi bèn mồm mép tép nhảy, đại khái nếu có lúc nhờ vã lại cô ta cũng ưu tiên cho tôi chứ nhỉ? Nghe thế, nàng cười hơn hớn: “Ồ, chuyện đó thì quá dễ, em hứa sẽ ưu tiên đặc biệt cho anh”. Tôi hồi họp quá, đặc biệt là thế nào? Nàng nói vậy có ngụ ý gì không? Tôi mừng rơn, hỏi lại và chính tai tôi nghe rõ mồn một: “Em sẽ chăm sóc chu đáo, sửa sang giường nệm, chăn gối cho anh”. Cá cắn câu rồi. Biết ngay mà. Tôi càng hào hứng tán tỉnh. Không biết chừng ngày mai xin nhập viện liền. “Nhưng tìm cô ở khoa nào?”. Hỏi xong, tôi thấy nàng thẹn thùng chớp mắt, “niêm hoa vi tiếu” mà rằng: “Anh cứ việc hỏi cô Tình Xuân, nữ hộ lý phục vụ ở phòng “thiên thu vĩnh biệt”.

 

chuyengia-go-roi-1

Lê Minh Quốc qua hí họa của báo TTC

 

Ngay xong, tôi lập tức “đo ván” ngay trên sân nhà. Đấy! Trên đời có nhiều chuyện oái oăm như thế, thử hỏi, nếu là nhà văn, tại sao không viết lại cho bạn đọc? Cứ đem chính mình ra viết ắt có khối chuyện hay. Đâu riêng gì cô Tình Xuân thông minh, láu lĩnh kia mà hầu hết phái đẹp thời buổi kim khí điện máy đều có thể ứng đối lẹ làng. Ai “hỏi xoáy”, họ “đáp xoay” không thua gì các tình huống trên truyền hình!

Nếu không thể trả lời được, họ sẽ làm mình làm mẩy thế nào?

Thì đây, ngày nọ, sau một trận cãi nhau chẳng đâu vào đâu, nàng “cấm vận” mấy tháng liền. Vốn quân tử nhất ngôn, tôi không việc gì phải hạ mình làm lành trước. Cứ làm nư đi, để xem ai “đầu hàng” trước cho biết. Cuối cùng, tôi giương cờ trắng đầu hàng vô điều kiện. Mà tôi có lỗi gì? Có nên bật mí hay không? Ừ, thì nên. Chuyện thế này, lần nọ, tôi cùng nàng đố nhau, động tác nào trong đêm động phòng khiến cô dâu chú rể hào hứng, lý thú nhất? Nhớ đã đọc đâu đó mẩu chuyện này, tôi kể, sau lúc đám cưới, khách khứa ra về hết, trong phòng chỉ còn đôi uyên ương. Giây phút ấy, họ nhìn nhau say đắm. Chàng hăng hái. Chàng hào hứng. Chàng hí hửng. Chàng hăm hở giục nàng “làm việc” ngay. Nàng bẽn lẽn. Nàng e ấp. Nàng rụt rè. Nàng đắn đo. Bởi biết đâu giờ này bạn bè còn tìm đến chúc mừng thì sao? Chàng nôn nóng quá, cãi, khuya rồi mà em. “Ừ thì khuya, thế anh tắt đèn đi vậy. Xấu hổ lắm”. Ối! Lại còn thế nữa à? Chàng kinh ngạc quá, trố mắt nói ngay: “Sao lại phải tắt đèn? Tắt đèn thì làm sao đếm tiền được?”.

Những tưởng được khen thông minh, có khả năng kể chuyện hài hước nhưng nào ngờ nàng xụ mặt xuống, Nàng đánh giá tôi chỉ biết mê tiền, trong tâm hồn không có cung bậc réo rắc tình cảm lãng mạn như Romeo và Juliet. Thế là giận. Lãng xẹt chưa? Vâng, quá lãng xẹt. Đừng quên, phụ nữ muốn là trời muốn. Kinh nghiệm của người đàn ông “dăm ba lần gian dối, đời vẫn ban cho ngọt bùi”, tôi dám quả quyết như rựa chém đá, đừng bao giờ cãi lại phụ nữ.

Buồn tình cha chả buồn tình, không có ai thổ lộ thì viết sách đi. GÁI ĐẸP TRONG TÔI đã ra đời từ tình huống đó.

 

chuyengiago-roi

 

Rút kinh nghiệm còn sờ sờ, trong sách này, tôi không đá động gì đến chuyện tiền. Chỉ nói đến cảm xúc, sức hấp dẫn, thậm chí cả nghệ thuật ghen, chăn gối… của phụ nữ. Để tránh sự hiểu lầm không cần thiết, tôi phải dẫn từ Truyện Kiều đến các điển tích Đông Tây kim cổ cho “an toàn”. Ấy thế mà, sau khi sách phát hành, bạn đọc hoan nghênh nhiệt liệt, nàng lại xụ mắt xuống, nàng trỏ vào trang này, trang kia và bảo: “Anh viết câu này, đoạn cho ai đây?”. Viết cho bạn đọc chứ cho ai? Đâu dễ trả lời một câu xuôi xị được. Chà, viết về cảm nhận về phụ nữ, làm thơ tình thật không dễ, nếu ai đó luôn có một nhan sắc kè kè bên cạnh. Nhiều ông bạn nhà thơ của tôi tịt ngòi cũng bởi tính cách Sherlock Holmes của vợ/ người tình. Nói như vậy là như thế nào? Là khen sự nhậy cảm, liên tưởng của họ khi đọc một văn bản do chồng/ người tình thể hiện trên giấy trắng mực đen.

“Anh viết câu này, đoạn cho ai đây?”. Sau câu hỏi tỉnh bơ ấy, nàng lại “cấm vận” lần thứ hai.

Buồn tình cha chả buồn tình. Ấm ức bởi bị hiểu nhầm, bị oan, bị “chụp mũ” tôi bèn dành thời gian đó viết quyển TÔI VÀ ĐÀN BÀ như một sự chuộc lỗi vậy. Quyển này ra đời như sự nối tiếp của quyển trước. Là một người đàn ông, nói khiêm tốn, “hơi bị” thông minh nên lần này, những gì đã viết như Phụ nữ ba miền, Cảm giác của dục tính, Nữ tính đàn bà không ở góc bếp… tôi đều trao cho nàng đọc trước. Phụ nữ cũng ngây thơ lắm, dù viết về các người tình/ vợ trước nhưng cứ thú thật, hoặc cứ lẳng lặng đưa “kiểm duyệt” trước ắt họ nghĩ viết về họ, dành cho họ! Hoan hô phụ nữ trên trái đất này, đức tính cả tin này “trên cả tuyệt vời” xin cứ việc phát huy.

Đâu chỉ có thế, còn có những điều mà phái nam cũng nên phát huy. Đó là hãy hoan hô người phụ nữ vì khi chung sống, cánh đàn ông có nhiều “quyền lợi” mà có người đã đúc kết. Chẳng hạn, nàng dạy tính phục thiện, ta sẵn sàng nhận lỗi dù chẳng làm gì sai cả; nàng rèn tính kiên nhẫn lúc chờ dài cổ chờ nàng trang điểm, đi shopping; nàng bảo vệ cho ta sức khỏe khi cầm tiệt rượu bia, thuốc lá; nàng dạy cho ta sự tế nhị là không chê bai lúc nàng làm bếp; nàng dạy cho ta sự lễ phép phải đi thưa về trình; nàng dạy cho ta sự rộng lượng bởi phải nộp hết thu nhập mỗi tháng; nàng tạo điều kiện cho ta trở thành người cha gương mẫu khi thay tã, tắm rửa cho con, ru con ngủ, cho con bú, dạy con học… Còn gì nữa không? Tất nhiên là còn, điều này mới quan trọng, nàng dạy cho ta sự công chính khi ra đường không nhìn ngang, liếc dọc với bất kỳ một chân dài váy ngắn nào! Nói bông lơn một chút những chuyện trên, chả ngụ ý gì, chỉ muốn nhấn mạnh rằng chung sống với nhau để “cán cân” không lệch về một hướng nào là cả một nghệ thuật.

Sau khi hai tập sách GÁI ĐẸP TRONG TÔI, TÔI VÀ ĐÀN BÀ được ấn hành, tự nhiên tôi trở thành “chuyên gia” giải đáp chuyện rắc rối tình yêu, hôn nhân cho nhiều người. Họ tin cậy điện thoại, gặp gỡ hỏi ý kiến chuyện này chuyện nọ. Tôi bạo gan tư vấn luôn. Nói nhỏ, biết đâu, nếu rơi vào các tình huống đó bản thân mình cũng ngắc ngứ như ai. Rồi, một vài công ty nhân ngày thành lập hội phụ nữ, ngày valentin, ngày 8.3… mời tôi đến “nhập vai” chuyên gia tâm lý. Cứ thế, tôi “thừa thắng xông lên”.

Có lúc những muốn dừng lại “vai diễn” này, chỉ bằng kinh nghiệm gần 30 năm công tác tại tờ báo dành cho nữ giới, từng dăm ba lần lên xe hoa rồi lại đơn thân đọc mã, làm sao có đủ kinh nghiệm? Nhưng rồi, không dễ dàng bỏ cuộc bởi ngày kia tôi được mời cộng tác với chuyên mục Cán cân của TGPN. Cứ thế, tôi lại viết, lại trình bày những suy nghĩ về hôn nhân tình yêu. Công việc vừa lý thú vừa khó khăn. Lý thú bởi có nhiều tình huống mà bạn đọc cần nghe một lời tư vấn; khó khăn bởi phải “nhập vai” của từng giới tính khi quan sát, giải quyết một tình huống nào đó. Có những đề tài được gợi ý từ toà soạn, có những tình huống do bạn bè kể; hoặc chính là người trong cuộc, nhờ vậy mỗi đề tài có sắc thái riêng, miễn bạn đọc gật đầu là vui.

Mà đề tài này vẫn còn dài dài, tha hồ hầu chuyện độc giả.


L.M.Q


(nguồn: Giai phẩm Thế giới phụ nữ XUÂN 2014)

Chia sẻ liên kết này...

Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com