TÂM SỰ CỦA CON VE
Tiếng ve đầu mùa hạ
Níu nghiêng cả nhành me
Em vừa rời khỏi lớp
Sân trường ngập tiếng ve
Con ve mang ngọn lửa
Thắp lên cây phải không?
Cớ sao những vòm phượng
Hoa cháy đỏ màu hồng?
Tiếng ve như dòng suối
Reo hoài chẳng nghỉ ngơi
Kêu từ sáng đến rối
Cớ sao chẳng… hụt hơi?
Ve ơi sao rền rĩ
Cứ kêu hoài kêu hoài?
Bây giờ em mới biết
Con ve đang… học bài
LÊ MINH QUỐC
Nghe nhạc:
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Song-Bien-Dong-Lam-Tri-Tu-Hoai-Tam-Manh-Tuan-Ngoc-Han/IWA9CB9C.html
Lời thơ:
Lê Minh Quốc
LỜI MẸ DẶN
Khi con cầm trên tay nấm đất
Đã thấy máu của anh hùng bất khuất
Nhìn quốc kỳ trong gió đang reo
Nghe vọng về lời tiền nhân thầm nhắc:
Một ngọn núi, con suối, dòng sông
Không bao giờ để mất
Giọt máu dân Việt đổ xuống biển Đông
Mỗi con sóng đều hóa Bạch Đằng Giang
Nhọn hoắt như chông
Sức mạnh bốn ngàn năm
Đang đồng hành ra trận…
L.M.Q
(10.5.2014)
Nghe nhạc:
http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/khong-bao-gio-de-mat-hoang-tuyen-ft-minh-quoc.sVWoSvcgNoXF.html
Lời thơ:
Lê Minh Quốc
LỜI MẸ DẶN
Khi con cầm trên tay nấm đất
Đã thấy máu của anh hùng bất khuất
Nhìn quốc kỳ trong gió đang reo
Nghe vọng về lời tiền nhân thầm nhắc:
Một ngọn núi, con suối, dòng sông
Không bao giờ để mất
Giọt máu dân Việt đổ xuống biển Đông
Mỗi con sóng đều hóa Bạch Đằng Giang
Nhọn hoắt như chông
Sức mạnh bốn ngàn năm
Đang đồng hành ra trận…
L.M.Q
(10.5.2014)
(nguồn: Báo TT ngày 11.5.2014)
Lời nhạc:
Lời bài hát:
Không Bao Giờ Để Mất
(Nguồn: Tập sách kỷ niệm 20 năm Mùa hè xanh do NXB Trẻ ấn hành - 2013)
Nghe nhạc: http://chiasenhac.com/mp3/vietnam/v-pop/chao-mua-he-xanh~hoa-giay~434102.html
Nghe nhạc:
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Loi-tinh-nam-moi-Trieu-Loc/IW9W88EU.html
Lời tình năm mới
Nhốt hết nỗi buồn lại
Đừng thả nó đi rong
Sáng nay xuân đến sớm
Cây nhú lộc xanh non
Một mình tôi xuống phố
Chim én mới vừa bay
Lá dùng dằng níu lại
Tiếng hót rớt ngang vai
Khi cầm gọn niềm vui
Dịu dàng trong nhịp thở
Tôi thèm đám cưới tôi
Với cỏ cây đường phố
Tôi thèm hóa thành mây
Nằm mơ trên mái ngói
Để lắng nghe chim muôn
Tự tình từng tiếng nói
Chao ơi thèm đám cưới
Khi em bước đến rồi
Tôi như tờ lá mới
Chờ hoài vệt son môi
1992
LÊ MINH QUỐC
CÒN LẠI NHỮNG MÙA HÈ
Hỡi những cuộc tình buồn như cái chết
Đi qua đời tôi một nỗi đau dài
Trưa nay gặp một vòm hoa phượng cháy
Chợt biết mình đã hết tuổi con trai
Đã hết thời đứng cổng trường con gái
Đợi ai về lẽo đẽo bước theo sau
Đã hết thời chờ dương cầm vang vọng
Điệu Rumba khắc khoải mối tình đầu
Tôi không còn là tôi. Tôi trở thành ai đó
Những cuộc tình như trưa nắng lao xao
Xe thổ mộ ngỡ ngàng quanh chợ huyện
Chở tôi về nhưng tôi biết về đâu?
Tôi biết về đâu khi chính tôi đánh mất
Lời của chim lất phất trước sân trường
Lời của gió đẩy đưa hoa phượng nở
Tôi trở về vấp té bởi mùi hương
Khi đi đứng giữ mùa hè rực nắng
Hoa phượng ơi đỏ rực mỗi một thời
Tôi muốn khóc nhưng không còn nước mắt
Không còn gì rơi xuống đắng bờ môi...
1988
LÊ MINH QUỐC
http://www.leminhquoc.vn/lmq/tho/tap-tho/670-trong-coi-chiem-bao.html?start=26
Tiếng hát lên trời
Những bông hoa có mặt trên mặt đất, có bao giờ tôi muốn nó bay lên trời? Ước vọng ấy, tôi đã nhiều lần suy nghĩ đến. Trong dòng chảy của đời sống, có những dòng tự tình trong thầm lặng, hoặc nằm cứng đờ trên trang giấy, hoặc chạy nhảy tung tăng trên môi, có lúc tôi cũng muốn nó bay lên trời. Bay lên trời có nghĩa là bay vào cõi nhân sinh này. Để từ đó, nó sống một đời riêng. Sống lần thứ hai ở nghĩa khác với một không gian khác. Âm nhạc làm được điêu đó chăng? Tôi sực nhớ đến những ca khúc phổ thơ.
Nếu không có âm nhạc của Nguyễn Xuân Khoát thì bài thơ lạ lùng Màu thời gian của Đoàn Phú Tứ vẫn sống như thế, sống bằng một ngôn ngữ thơ ước lệ và sang trọng như nghìn trùng e lệ phụng quân vương. Nhưng đã phổ nhạc, “màu thời gian” ấy đã được chúng ta cảm nhận bằng một cung bậc khác. Và từ đó, nó đã có thêm một đối tượng khác có thể cảm nhận được. Nếu ca từ Đàn nai đùa trong khóm lá vàng tươi chỉ lặng lẽ nằm trên trang giấy - thì liệu chừng chúng ta có thể cảm nhận hết vẻ đẹp của nó?
Thế nhưng khi Văn Cao gõ chiếc đũa thần âm nhạc vào từng từ, thì đột ngột, những từ ấy bừng lên ánh sáng, lung linh và tráng lệ huyền ảo.
Tôi lại nhớ đến những lúc "Tôi buồn bã xuống chợ đời rao bán/ Ai thất tình mua lấy trái tim không?". Đêm ấy ở Cần Giờ. Trời hiu hắt lạnh. Sóng vỗ ầm ầm vào ghềnh đá vọng lên những âm thanh nức nở: "Tôi rao hoài rao mãi đến khan hơi"… Thơ tôi viết, nhưng chính nhạc sĩ Nguyễn Ngọc Thiện lại đem đến cho tôi cảm giác mới, đau đớn, dịu dàng. Từ đó, ngôn ngữ thơ ca bay lên trời, bay vào một cõi nhân sinh, bay vào một đối tượng khác.
Ý nghĩ thơ phổ nhạc là gì? Là duyên nợ. Là một ý nghĩa tận cùng về một tình yêu song hành giữa thơ và nhạc. Có thể lý giải như vậy được không? Tôi vẫn canh cánh trong lòng một gương mặt tuổi hai mươi, đẹp như thần Mercure đã từ giã cõi đời lúc hoàng hôn. Người đó là La Hối - liệt sĩ chống phát xít của Hội An phố cổ. Chàng đã gặp Thế Lữ lúc nào của năm 1943 để có được Xuân và tuổi trẻ vĩnh viễn tuổi hai mươi? Ở đó, thi ca và âm nhạc đã gặp nhau.
LÊ MINH QUỐC
(nguồn: tạp chí Âm nhạc TP.HCM 2.1997)
Hương Hà Nội
Có gương mặt nõn nà như trái chín
Ta lơ mơ trong chếnh choáng của hương
Giữa phố chợ đột nhiên người bước đến
Mắt môi thơm ẩn giấu một thiên đường
Những mái phố màu rêu xanh thức dậy
Nắng tươi non vẫn mười tám xuân thì
Vẫn lướt qua nhưng tình còn thơ dại
Giọng nói người ám ảnh tháng ngày đi
Ta nhận lấy tiếng cười chìm chìm trong gió
Hương là hương vẫn lơ đễnh quay về
Tay đeo nhẫn chưa một lần chạm đến
Nhưng bây giờ ve vuốt bỏng cơn mê...
LÊ MINH QUỐC
Trang 2 trong tổng số 6