THƯ GỬI NHỮNG NGƯỜI LỚN
Những đứa trẻ nhắm mắt ngủ
Mỗi gương mặt đều hóa thiên thần
Tôi nửa đêm bàng hoàng thức giấc
Nhìn trẻ thơ thì cảm thấy yên tâm
Nhìn trẻ thơ thì mọi điều nghi ngại
Đều hóa thành số không
Các em hồn nhiên như suối, như sông
Chảy triệu tiếng cười xuống đời tôi mát mẻ
Gương mặt các em là một mặt trời hồng
Đôi mắt lấp lánh cái nhìn mạnh khỏe
Thử tưởng tượng nếu một ngày kia
Căn nhà của chúng ta
Trái đất của chúng ta
Không còn bước chân nô đùa lẫn tiếng khóc cười của những đứa trẻ
Thì chắc chắn không một ai mắc cỡ
Không một ai ăn năn, hoảng sợ
Về điều lọc lừa, gian trá với nhau
Cái nhìn trẻ thơ nhìn ta như lần ta chạm mối tình đầu
Câu hỏi trẻ thơ hỏi ta như lần ta rụt rè hỏi cha, hỏi mẹ
Nên không bao giờ ta được quyền lập lờ “có thể”
Được quyền cò kè bớt một thêm hai…
Thưa quý ngài đã nhân-danh-người-lớn
Nhân danh bảo vệ Trẻ Thơ
Có bao giờ cảm thấy bơ vơ
Đi trong dòng đời mà nghe lòng cô độc
Đi giữa chợ chiều tấp nập
Ánh mắt nhìn nhau ần chứa mọi nghi ngờ…?
Đó là điều trẻ thơ không bao giờ có
Các em an ủi ta bằng câu nói vô tư
Các em vỗ về ta bằng giọng cười phóng khoáng
Buộc chúng ta không được quyền chán nản
Để xuôi tay như nước xuôi dòng
Và khi đứa trẻ nhắm mắt ngủ
Gương mặt đẹp như thiên thần
Chính các em mới đích thực làm-người-bảo-vệ
Cho chúng ta bằng tất cả tấm lòng
1989
LÊ MINH QUỐC
< Lùi | Tiếp theo > |
---|