Sài Gòn có mưa. Bắt đầu từ thời tiết oi bức. Máy lạnh mở hết công suất. Vẫn nóng. Nắng hanh khô tưởng chừng như vạt nắng ấy, nếu cầm trên tay, sẽ có thể bóp vụn. Rồi đột nhiên, chiều qua trời đổ mưa. Thác lũ từ trời cao trút xuống. Mưa trắng trời. Những con đường vẫn nghìn nghịt người và xe.
Kể cũng lạ, khi đứng trước một “tai ương” chung, dường như con người ta tỏ ra thân thiện nhau hơn. Bằng chứng, dọc đường đi đã có người tắt máy xe, phải hì hục đẩy bộ, đâu đó có tiếng kêu lớn: “Đẩy xe vào đây”. Mừng quá, y đẩy xe vào mái hiên, nơi có nhiều người đang trú mưa. Lập tức người thợ già đã thao tác nhanh, “có nghề” đã chỉnh sửa cho tiếng máy lại nổ vang giòn. “Bao nhiêu tiền vậy chú?”. Câu hỏi ngần ngừ. Cảnh giác. Mưa vẫn như trút. Bỗng nghe người đàn ông cười, có những giọt nước mưa lăn qua giọng nói vui vẻ: “Sá gì ba chuyện lẻ tẻ. Cứ đi đi. Hôm nào có sửa gì đi ngang qua đây trả cũng được”. Mà đâu phải riêng y, lại còn những xe khác đang tắt máy nữa.
Tự nhiên thấy ấm lòng.
Có những lúc, đang đi ngon trớn đường, giật mình nghe người vừa lướt qua nhắc nhở: “Chân chống kìa anh”. Không đợi một lời cám ơn, xe ấy đã lao nhanh. Từng ngày đi trên phố, có những chuyện nho nhỏ, dù chẳng nói ra nhưng tự mỗi người lại thấy đời sống đẹp hơn một chút. Dù chỉ một chút nhưng lan tỏa một niềm vui nhẹ nhàng.
Y trở về nhà và ướt nhẹm. Lạnh run.
Nhìn lên trần nhà, đã thấy những giọt nước mưa tong tả. Chà, ướt hết sách rồi còn gì? Không một chút chần chừ, lại đánh vật với đống sách đang ướt. Những quyển sách cầm trên tay, thấy thân mật. Lâu nay, có những quyển sách mua về, bạn bè tặng do chưa có thời gian nên y chất đầy một góc nhà. Nay lật ra từng trang, từng trang nhìn thấy nét mực bạn ghi đã nhòe nước mưa. Xốn xang lạ lùng. Những trang sách ấy dù mỏng, dù dày nhưng đã ngốn hết biết bao thời gian của một người ngồi gõ từng mẫu tự trên bàn phím. Nhìn trang sách, y tưởng tượng đến bước chân lẻ loi của người đi qua sa mạc. Đi từng bước. Đi từng ngày. Và cuối cùng khi khép lại trang viết cuối cùng là đã về đến đích. Ngoài trời vẫn đang mưa. Âm thanh ấy vọng lên một điều gì? Tùy tâm trạng của từng người. “Mưa không cần phiên dịch” - câu thơ của Phùng Quán nghe ra “triết lý” ghê gớm.
Mà lại đúng.
Trong khi đó, những quyển sách ướt mà y đang cầm trên tay đây, mỗi nhà văn đều gửi gắm một nỗi niềm sâu kín nào đó. Nhưng rồi, đã có tri âm nào chia sẻ? Hay cuối cùng chỉ là những con chữ lãng quên theo năm tháng. Dù có thế đi nữa, nhưng nhà văn, người cầm bút cũng phải viết như một lẽ thôi thúc tự nhiên từ đáy lòng. Cũng như mưa, tự nó đến mùa lại hội ngộ cùng cõi nhân sinh. Chẳng cần phải có sự nhắc nhở nào.
Xếp cẩn thận lại từng chồng sách, mở quạt hong khô từng trang, y cảm thấy hài lòng, bởi ít ra đã không phụ lòng người đã viết từng trang sách ấy. Trong giấc ngủ, vẫn còn nghe tiếng mưa vọng về. Thiên nhiên đã viết lên những trang đời bất tuyệt.
Hôm nay, trời lại nắng sớm. Bước xuống phố, thấy cỏ cây, mặt người sáng hơn. Y huýt sáo vui vẻ, phóng xe qua đoạn đường có người thợ già sửa xe giúp y chiều qua và nói lời cảm ơn. Lời cảm ơn ấy, tự y đã thấy rộn ràng về một niềm vui có thật.
Và cám ơn cơn mưa tầm tã đã đến khiến người và người có dịp gần nhau hơn.
L.M.Q
(nguồn: PNCN 24.8.2014)
< Lùi | Tiếp theo > |
---|