Tác giả thơ BÁCH MỴ
Con đường
con đường ước mơ chuẩn bị chân sáo
mẹ gọi đó là lối mòn
lối mòn đầy gai rất đẹp
những bông hoa nép mình sau tán lá
người đi qua thường vòng vo
dưới vòm lá đẹp làm sao...!
con đường tình yêu xoãi chân mẹ gọi nắng là lao công
hãy cắt tỉa bớt những cành non hạnh phúc
mùa xuân vươn dài nỗi ghen tị của bầu trời
tình yêu hãy cuộn vào con đường về nhà
thai nghén đam mê
đừng hoài công những đường gần,đường tắt
để đôi chân trần cho đôi mắt biết biểu thị buồn vui
mẹ nói có một con đường người phụ nữ nào cũng đi qua
con đường hi sinh bốn mùa nở hoa
mặt trời và tiếng hát
hoa vượt mặt kẻ qua đường
thinh không bổ nhào tiếng thở
con đường yêu thương hăm hở
đạp bằng gai góc
mỗi bình minh trở dạ một tiếng cười
Nỗi nhớ cũng Giao thừa
giấc ngủ quấy bờ mi cay
mẹ hứng những giọt đàn bầu đêm Xuân nhũn bàn tay con gái
mùi thời gian giữa căn phòng ấm êm quầng lại
ngũ cung thức cùng mưa Xuân ...
chiếc lá thường rơi nghiêng đâu phải tại gió xanh
nghe thì thầm sau lưng
mẹ ơi tết về con thích:
...
là trẻ con đâu nghe được tiếng thở dài?...
năm tháng cứ chồng lên vào mùa Xuân
trí nhớ con mỗi năm lại rửa hình đôi bàn tay
gương mặt mẹ
giữ nhịp trống tim khi tiếng gió thở dài
trẻ con đều cười vào mùa Xuân riêng linh hồn trẻ con lại khóc
mẹ ơi!
nỗi nhớ cũng giao thừa...
B.M
< Lùi | Tiếp theo > |
---|