TRẦN VÕ THÀNH VĂN & THƠ

 

tho-ban-docjpg

Tác giả thơ TRẦN VÕ THÀNH VĂN quan niệm về thơ:“Với tôi, làm thơ đó chính là ghi lại những cảm xúc thật của lòng mình. Vì thế, làm thơ với tôi như là sự tự thân, tự nhiên chứ không có sự gượng ép, giả tạo nào. Nói thế không có nghĩa là loại thơ chỉ viết cho riêng mình mà mỗi bài thơ viết ra phải có ý nghĩa và mang giá trị nhân văn gởi gắm”.

 

BÌNH MINH NHƯ MỘT GIẤC MƠ

 

mặt trời lên từ đâu không nguồn cội

chỉ âm thầm giọt nắng hắt bâng quơ

chếch mái lầu cao mấy tầm che khuất

từ phố thênh thang bận cũ bây giờ

 

bình minh như một giấc mơ...

 

mặt trời lên

bất giác tôi nghe đời se sắt lại

gác trọ như mình bốn bức kín bưng

bỏ câu thơ bên ngoài không cửa sổ

chẳng cựa mình

buồn đến dửng dưng..

 

mặt trời lên

lệch vùng phố lạ

hỏi thăm mình chao chác nắng quê hương

con gà gáy đánh ran màn trời tối

Cha vá áo sương

Mẹ ngồi nhóm bếp

con Mèo đen mắt ròng hai cục lửa

ngực bình minh thiêm thiếp chân trời

 

mặt trời lên

mặt trời mất tích

đến từ đâu

giã biệt nơi đâu

bỏ quên tôi giữa phố đời cô tịch

giữa chuỗi "sáng nay" thảng thốt lập trình:

- bình minh như một giấc mơ..!

 

TAM GIÁC CÔ ĐƠN

 

có con đường xuyên vào lòng đất

hiển hiện lên trong đêm tối ngỡ ngàng

ngôi sao chấm rút nền trời bần bật

dõi mắt tìm lòng đất cưu mang

 

đường hun hút đêm đi bao giờ tới

chìa mũi lao vót bén ánh cô đơn

tường nham thạch nuốt nỗi sầu quật khởi

sương tầng tầng âm ỉ giật từng cơn

 

có con đường cắm vào lòng tôi khóc

ngẩng đầu lên tia mắt rạch rung trời

hồn du thoại với vì sao xa lắc

thấy phận mình trên lớp lớp sương phơi

 

đem bút mực giấu vào ngày vồn vã

giấu ngày vào đêm tôi kí thác phận mình

tờ không gian quắp tôi về phố lạ

duỗi trùng trùng tam giác cô đơn

 

RẰM


đuôi mắt trăng vừa mọc

rằm bận rộn từ nhiều đêm nào trước

vẫy tôi cơn chiêm bao trong veo

chiêm bao lệch đường chim bay

lúc bóng tối căng lên tiếng vỗ vỗ phù trầm

rồi tắt hẳn

rồi rực rỡ

tôi lập tự tôi ngay cơn hồ nghi

sợi chỉ kéo tôi về đường chân trời

nơi không một bóng người đưa tiễn

tôi sửa soạn hành trang từ những nỗi buồn kip thời loãng lạc

và ra đi..

nhưng chẳng biết nơi nào là thế giới của tôi

đành giới hạn vòng liềm đuôi mắt

trăng sẽ tròn ngay thôi..!

trăng sẽ tròn ngay thôi..!

đừng ngoái lại đường chim bay lầm lỡ

đừng chồn chân lên nóc nhà người dưng vào buổi sáng mai nào đó

rong ruổi cùng tôi cơn chiêm bao trong veo

 

T.V.T.V

 

Cùng một tác giả:

Thơ TRẦN VÕ THÀNH VĂN

Chia sẻ liên kết này...

Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com