Thơ NGUYỄN VĂN NHÂN

Quái lạ cho cái nền giáo dục của miền Nam trước năm 1975, chỉ cần học trên mình một, hai năm thì nghiễm nhiên mình đã xem như "đàn anh". Có "tôn ti trật tự" rõ ràng, thầy ra thầy, trò ra trò và đồng môn cũng cư xử "phải đạo", chứ không à uôm "cá mè một lứa". Nhà thơ Nguyễn Văn Nhân học trên tôi vài lớp và thuở đó, đầu thập niên 1970 anh đã có thơ in trên báo, tạp chí với bút danh Bạc Hà. Lúc đó, tôi ký Thiên Bất Hủ, Nguyễn Văn Sanh (em ruột anh Nhân) ký bút danh Cỏ Non cùng sinh hoạt trong Bút nhóm Suối Mơ thuộc Gia đình Thiếu Nhi ở Đà Nẵng do anh Mừng Hoang Vu phụ trách. Chỉ học cách nhau một, hai năm nhưng giữa anh và chúng tôi vẫn "xa cách" lắm.

Chỉ một chớp mắt đã bay vèo mấy chục năm trời. Gặp lại nhau trong những lai rai bia bọt chiều tà úa nắng, rượu rót tràn ly của ngày mưa ủ dột hoặc dậy men lẵng lơ boléro tình ca Bến Cũ... tôi biết anh đã là giảng viên Toán và đã có những tập thơ được xuất bản như Gọi vào thinh không (NXB Văn nghệ 2007), Ngựa cũng buồn (NXB Thanh niên 2008), Nuốt trộng quạnh hiu (NXB Văn hóa Sài gòn 2010) và sắp in tập Ruồi bu kiến đậu.

nguyen-van-nhan

Nhà tho Nguyễn Văn Nhân

Đọc thơ Nguyễn Văn Nhân, nhiều người thích. Tôi thích những vần thơ lục bát của anh, bởi tiếng nói của đời thường, của quán xá ồn ào, của ta bà bụi bặm, ngõ ngách đìu hiu "Ngày đi mất đất, đêm đùn lại đây"... được đưa vào thơ rất đỗi "ngọt", hợp lý để tạo ra một ngữ nghĩa mới. Tưởng rằng, chỉ cười cợt một chút cho đỡ buồn, chỉ tiếng "quớ làng" (rất Quảng Nam), chỉ cái nhếch môi phớt tỉnh đời nhưng thẳm sâu giữa dòng thơ là nỗi niềm thăng trầm và lãng đảng sương khói của hương vị Thiền, của sự thoát tục để tìm về bản ngã lẻ loi của chính mình. Vì thế, thơ Nguyễn Văn Nhân có một phong cách riêng. Tôi đọc và nhớ. Và đôi khi gặp lại đâu đó những buồn vui không rõ rệt. "Lơn tơn cõi tục có phiền ai không?" như anh đã tự hỏi. Và cứ thế, anh làm thơ như đùa chơi, như thong dong xuôi ngược trong đời sống này vừa nhẹ nhàng và trầm tĩnh...

L.M.Q

IX.2012

 

LÙNG BÙNG MƯA BAY

     Trái đất ba phần tư nước mắt
     Đi như giọt lệ giữa không trung
                                Xuân Diệu

 

May còn được một phần tư
Có buồn cũng ráng từ từ nghe em

Đừng làm trái đất tèm lem
Đừng làm nhân loại buồn thêm tội tình

Ba phần nước mắt vô minh
Rớt vào vô thỉ khóc mình vô chung

Ta bà giọt lệ lao lung
Đìu hiu chiếc bóng lùng bùng mưa bay.

15.9.2012


CÔ HỒN

Đốt vàng mã cúng cô hồn
Cầu vong tháng bảy về hôn nỗi buồn

Chiều tà lặng lặng sương buông
Vái mười phương Phật chỉ đường về quê

Vái tình biệt biệt sơn khê
Vái lòng tịch diệt não nề trần gian


Vái đời cuộc mộng hoang mang
Cúi đầu lạy tạ đêm tàn lệ phai

Cô hồn chén rượu lai rai
Nghe mưa thắc thõm rơi ngoài ngõ sau.

12.9.2012

HỒ ĐỒ CUỘC MỘNG

(Tặng Tuấn Mẫn)

Ai cũng uống Ken, mi Sài gòn đỏ
Đi đám mi về mời mi một chai
Tụi mình mong chi thằng nào hưởng thọ
Đầu óc lung tung lụy tới hình hài

Ngó mi trong hòm bình yên phát ớn
Mới bữa nào đây cãi lộn dài dài
Đứa thích đàng hoàng đứa ưa cà chớn
Thì cũng cuộc đời bia bọt lai rai

Đi đám mi về nói chuyện ngày mai
Ngày mốt ngày kia ruồi bu kiến đậu
Một cõi ta bà lòng như món lẫu
Ớt tỏi tiêu hành bớt một thêm hai

Đi đám mi về xem chừng mất lửa
Xin thêm miếng cồn có khó chi mô
Mi ráng nằm yên nhớ đừng cục cựa
Thiêu trớt cho xong cuộc mộng hồ đồ.

30.8.2012

 

CÒN NHÀU CHIÊM BAO

Cô đơn tôi réo tên mình
Chỉ còn chiếc bóng chình ình giữa đêm

Buồn rồi cứ ráng buồn thêm
Buồn dăm ba bữa cũng quên thôi mà

Cô đơn ra đứng trước nhà
Dòm quanh kẻ lại người qua phát rầu


Trần ai vô sở vô cầu
Vô duyên vô cớ bạc đầu còn đau

Cô đơn đừng gọi tên nhau
Nghe mưa quá vãng nát nhàu chiêm bao.

5.9.2012

 

CÓ PHIỀN AI KHÔNG

Tu thiền trọc lóc bình vôi
Thì ra quán cóc kêu mồi lai rai

Tu em gió lú canh dài
Mưa đêm thánh thót rơi ngoài mái hiên

Tu tình chẳng mộng thành tiên
Lơn tơn cõi tục có phiền ai không

Tu đời giọt lệ mênh mông
Tu nhau chút nắng vừa hồng môi thơm

Tưởng mình gạo hóa thành cơm
Nào hay tu hú bờm xơm ngựa già.

13.7.2012

 

QUỚ LÀNG

Quớ làng quớ mẹ quớ cha
Quớ em tiểu muội la cà đâu đây

Quớ người thất tán cơn say
Nửa đêm về sáng mưa đầy trái tim

Quớ ai còn có ai tìm
Quớ đời nhật nguyệt lim dim đứng dòm

Quớ tui già chát dị òm
Lửa lòng đã tắt lom khom thổi hoài

Quớ tình ngó lại mà coi
Quớ mình cuộc mộng quăng ngoài ngõ sau.

27.6.2012

 

VỀ ĐI

Con người đực và con người cái
Ngồi ngó mặt nhau
May phước mặt nhau vẫn mặt con người

Thời buổi điên khùng
Trái tim là đồ xa xỉ
Phiền không chịu được

Phiền con người đực mỗi buổi chiều buồn
Quán cóc lề đường đắng ly rượu đắng
Đắng ngắt hoàng hôn

Phiền con người cái
Phấn son
Tung tẩy cuộc đời
Giọt lệ lăn thầm nửa đêm về sáng
Tình vừa chạng vạng
Mốc thếch canh khuya
Còn ai chờ ai dặm dài hiu quạnh

Mưa
Mưa rồi cũng tạnh
Về đi
Ngoài kia con nước thầm thì
Tiếng dế kêu gì mà nghe thiệt thảm

Về đi

8.5.2012

 

XIN NÍU CHÂN EM MÀ ĐỢI MUÔN TRÙNG

Em rúc ra đời làm chi tội nghiệp
Tội trái tim tôi héo quẹo lâu rồi

Em cứ dịu dàng tôi theo không kịp
Nắng cứ địu đàng tô thắm vành môi

Em đúng là em tôi hết là tôi
Con mắt lá răm đêm nằm thủ thỉ

Một bờ lưng ong lòng vòng phố thị
Ngày tháng rong rêu tiếng khóc câu cười

May phước cho tôi được sống làm người
Ngồi quán vỉa hè nghe mưa thánh thót

Nghe em càm ràm mà như chim hót
Kệ tía nhân gian khỉ khọt điên khùng

Em cứ là em tôi cứ lùng bùng
Lá cứ rơi hoài giữa đêm nguyệt tận

Lòng cứ đoạn đoài xác thân lận đận
Con sóng lăn dài lấn bấn sông khuya

Ai đứng nơi nầy ai đứng nơi kia
Tìm nhau quắt quay ba ngàn thế giới

Em ơi em ơi tôi giờ chới với
Xin níu chân em mà đợi muôn trùng.

28.4.2012

 

CŨNG HẾT MỘT NGÀY

Ngất ngư giặt giũ mùng mền
Một tôi với một Valentine buồn

Một đời gió tạt mưa tuôn
Ngày đi mất đất, đêm đùn lại đây

Lòng sầu chết sững như cây
Nghe sương góa phụ rơi đầy ngõ sau

Nửa khuya chén rượu không màu
Không không có có như nhau hết mà

Nâng ly nốc cạn ta bà
Dòm quanh bốn phía cửa nhà đìu hiu.

14.2.2012

N.V.N

Chia sẻ liên kết này...

Add comment


Việt Tuấn Trinh | www.viettuantrinh.com